Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 452: Cạm bẫy của sự ôn nhu




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng khi chạy tới cửa, thầy giáo An bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người
An phu nhân đang vuốt ve đầu Hachiko, dịu dàng nhìn nó ăn mấy món đồ ăn vặt mà tối qua hắn có dỗ thế nào nó cũng không chịu ăn
Hắn còn chưa kịp nói gì, điện thoại trên bàn đã vang lên
An phu nhân đứng lên bắt điện thoại, bên kia là một giọng nói hiền hoà: “Xin chào, ta nghe nói nhà các ngươi đang có một chú chó cần tìm chủ nuôi, ta nguyện ý nuôi nó, ta rất thích chó…”

“Thật xin lỗi.”

Ánh mặt trời dịu dàng rọi xuống thị trấn nhỏ mang lại cảm giác ấm áp hạnh phúc
An phu nhân nhìn thầy giáo An thấp thỏm đứng ngoài cửa, nàng mỉm cười nói với người trong điện thoại: “Hachiko đã có chủ rồi.”

Hachiko dường như nghe hiểu lời nàng, nó đột nhiên ngừng ăn vặt, miệng ngậm một món quà vặt ngào đường đưa tới bên chân An phu nhân
“Hachiko, nàng không ăn thứ này đâu.” Thầy giáo An bật cười, trong khoảnh khắc lòng hắn thư thái như ánh mặt trời xán lạn ngoài kia
“Gâu!” Hachiko vui vẻ nhảy tưng tưng làm đổ một cái ghế, An phu nhân lập tức giận mắng: “Hachiko, ngươi ra ngoài cho ta!”

“Gấu!” Hachiko kêu một tiếng rồi ngậm đồ ăn vặt chạy mất
An phu nhân và chồng đưa mắt nhìn nhau, hai người bỗng bật cười ha hả
“Sau này đừng có rời giường lúc nửa đêm nữa.” Cười xong nàng cảnh cáo, “Đây là thư phòng của ngươi, ngươi muốn cho ai vào là quyền của ngươi.”

“Ngươi biết rồi?”

“Ta đã biết từ lâu.”

Người xem không biết nàng làm vậy là vì yêu thương chồng mình hay vì yêu thích Hachiko
Có lẽ là cả hai
Có vị đại biểu tìm khăn giấy lau nước mắt, chợt phát hiện bên tay vịn đã có sẵn một hộp, không khỏi bật cười
Bọn hắn rốt cuộc hiểu được tại sao ở đây lại để sẵn khăn giấy
Chỉ là mỗi ghế đều có một hộp thì quá khoa trương rồi
“Thật tốt.”

Dương An nhìn sang Diệp Hồng Ngư ngồi bên cạnh với gương mặt bất biến, khẽ nói thầm trong lòng
Nhưng hắn không nhìn thấy động tác nhẹ nhàng vuốt hàng mi của nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các cảnh quay sau đó hoàn toàn thuộc về Hachiko
Hachiko lớn lên vẫn đáng yêu như thế, thậm chí còn linh tính hơn trước rất nhiều
Trên màn ảnh rộng, tình cảm chân thực nhất giữa người và chó hoàn toàn thể hiện ra hết
Khi Hachi trưởng thành, không cần dựa vào ngôn ngữ mà chỉ nhìn động tác thôi thì người xem cũng có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp giữa người và chó
Ống kính thường xuyên quay góc thấp với ba màu xám xịt
Điện ảnh dùng con mắt của Hachiko để thể hiện thế giới quanh nó
Mỗi khi thầy giáo An muốn bắt xe lửa đi tới trường, Hachiko sẽ luôn lẽo đẽo theo sau, nhìn thầy giáo An lên xe, còn nó sẽ ngồi ở trạm xe lửa chờ cả ngày trời
Ban đầu thầy giáo An thường xuyên đuổi nó về nhà
Về sau hắn phát hiện Hachiko giống như bị ma ám, nhất định phải đến trạm xe lửa chờ mình mới chịu, vì vậy cũng đành thôi, tuỳ ý nó làm gì thì làm
Sau một khoảng thời gian dài, ông chú bán bánh trứng và bà dì bán báo ngoài trạm xe lửa đều biết hàng ngày chú chó này sẽ đến đưa thầy giáo đi làm, sau đó ngồi đợi hắn tan làm trở về
Hachiko rất trung thành
Tất cả mọi người đều thích nó, thậm chí có người còn thường cho Hachiko ăn quà vặt, mà mỗi lần Hachiko đều có cách thức biểu đạt sự cảm ơn đối với họ
Dương An cũng thích Hachiko
Trong màn ảnh, nhìn Hachiko vì muốn đưa thầy giáo An ra trạm xe mà đào một lỗ chó trên tường rào, khoé môi Dương An nhếch lên
Nhìn Hachiko đón thầy giáo An mỗi buổi chiều về, cái đuôi vểnh lên phe phẩy liên tục, ánh mắt hắn cũng nhu hoà hơn
Người và chó đều không muốn xa nhau
Lúc này bộ phim đã đi hơn một nửa, mọi người không biết đằng sau sẽ xảy ra sự tình gì nhưng không ai cảm thấy câu chuyện ôn hoà đến phát chán, đây là hiệu ứng mà những bộ phim khác không thể mang lại được
Giống như sau khi chán ăn thịt cá đột nhiên cảm nhận được đồ ăn thanh đạm rất ngon
Chỉ là có rất ít người biết, đây là cạm bẫy cố ý của bộ phim điện ảnh này
Mà nạn nhân có quyền lên tiếng nhất chính là Dịch Thành Công ngồi ở hàng thứ chín cùng với các lãnh đạo cao tầng trong Tinh Mang
“Chuẩn bị cảm nhận sự thống khổ đi…”

Lão Chu vừa nghĩ thầm trong lòng vừa nhìn về phía nữ đại biểu ngồi ở hàng trước
Nàng là một đại biểu cấp trung, gương mặt đang tràn đầy ấm áp thoả mãn như được ăn ly kem mát lạnh vào ngày hè nóng nực
Ánh mắt lão Chu lại nhìn sang những người khác
Bọn hắn đều hồn nhiên không biết bão táp đang kéo tới
Cạm bẫy ôn nhu chính là khi mọi người không hề chuẩn bị tâm lý rồi đột ngột ngã vào trong bẫy, từ đầu óc tới trái tim đều chưa kịp tỉnh ngộ…

Thầy giáo An đã quen với việc có Hachiko chờ đợi mình
Hachiko cũng quen với việc đón thầy giáo An về nhà
Bọn họ giống như một đôi bạn ăn ý, luôn có thể hiểu được tâm ý của đối phương rất nhanh
Nếu nói có gì đó không hoàn mỹ thì chính là Hachiko không thích chơi trò nhặt bóng
Những chú chó khác khi chủ nhân ném bóng đi sẽ vui vẻ chạy nhặt bóng về, đây là cách người và chó chơi đùa với nhau
Nhưng Hachiko lại không thích trò chơi này, nó tình nguyện ở bên cạnh thầy giáo An chứ không hứng thú với mấy quả bóng nhỏ
Cuộc sống cứ thế trôi qua
Chẳng biết từ khi nào trên sống mũi thầy giáo An đã có một chiếc kính mắt, mái tóc cũng thành hai màu trắng xám, không còn sức chạy đuổi theo Hachiko để chơi đùa như trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà Hachiko thì vẫn tràn đầy sức sống, mỗi ngày nó đều sẽ đưa thầy giáo An lên xe lửa, sau đó ngồi ở một góc chờ chủ nhân trở về, giống như đó là lời ước định
Một ngày nọ
Thầy giáo An như thường lệ ra trạm xe lửa đi làm nhưng lại phát hiện Hachiko đang ngậm một quả bóng trong miệng, lẽo đẽo đi theo mình
“Ngươi muốn chơi?”

Thầy giáo An rất bất ngờ, hắn thử ném quả bóng ra cách đó không xa, quả nhiên thấy Hachiko chạy đi ngậm quả bóng trở về
“Làm tốt lắm!”

Thầy giáo An cảm thấy như mình trẻ ra mấy tuổi, hắn lại cầm bóng lên ném đi xa hơn, mà Hachiko cũng không hề do dự nhặt bóng trở lại khiến thầy giáo An vui vẻ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.