Ngày hôm đó, Hachiko vốn không thích chơi trò nhặt bóng nay lại đột nhiên chủ động muốn chơi, thầy giáo An lần đầu tiên bỏ lỡ chuyến xe thường ngày, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui bất ngờ này
Người ở ngoài trạm xe thấy vậy cũng mỉm cười
Thầy giáo An chơi với Hachiko thật lâu mới lưu luyến tạm biệt nó để đi làm
Trên đường ngồi xe lửa, trong tay hắn vẫn nắm chặt quả bóng màu vàng kia
Đến đây, cạm bẫy ôn nhu bắt đầu thu lưới
Thực ra cũng không phải là không có người cảnh giác
Một số đại biểu ngồi trong rạp bắt đầu nhíu mày suy đoán ý nghĩa của cảnh quay vừa rồi, mơ hồ cảm thấy có gì đó bất thường
Mà ngồi bên cạnh Diệp Hồng Ngư, Dương An đang lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, trong lòng không khỏi phiền não vì chuyển biến trên màn ảnh
Hachiko đột nhiên chịu chơi ném bóng là vì cái gì
Lúc này Dương An đột nhiên thấy đôi chân luôn bắt chéo của Diệp Hồng Ngư thả xuống
Trong lòng hắn lại càng thêm bất an
Bộ phim vẫn đang tiếp tục
Thầy giáo An là một giáo viên dạy nhạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ở trên lớp, sau khi đàn một bản nhạc dương cầm, hắn bắt đầu giảng giải kiến thức với học sinh
Năm tháng khiến hắn trở nên già nua nhưng khí chất lại càng nội liễm, càng thêm có mị lực đàn ông
Chỉ là người đàn ông này có vẻ hơi nghịch ngợm
Hắn vừa giảng bài cho học sinh vừa cầm trái bóng màu vàng của Hachiko, thỉnh thoảng lại bóp nhẹ một cái, quả bóng phát ra tiếng “chít” dễ thương
“Chúng ta…”
Thầy giáo An liếc nhìn quả bóng, đang cười nói đột nhiên biểu tình trên mặt cứng lại
Tay hắn ôm lấy ngực, cùi chỏ chống lên các phím đàn dương cầm
Ônggggg ——
Tiếng đàn kỳ dị vang lên khiến các học sinh chú ý, sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thầy giáo An ngã nhoài xuống đất
Đám học sinh hốt hoảng đứng dậy chạy tới…
Dưới ống kính quay chậm của đạo diễn, trái bóng màu vàng vẫn được thầy giáo An cầm chặt trên tay nhưng không hề phát ra tiếng kêu “chít chít” như trrước, giống như thầy giáo An cũng không thể tỉnh lại được nữa…
Hắn qua đời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh sáng trên màn ảnh rộng hắt vào mặt mọi người, đồng tử ai nấy đều co rụt lại
Đám người kinh ngạc, sau đó chuyển sang kinh hoảng, cuối cùng biến thành khổ sở và bi thương
Giờ khắc này, đầu óc mọi người đều trống rỗng
Trên màn ảnh đột nhiên tối đen lại, chẳng thể nhìn thấy cái gì
Thịch thịch thịch…
Chỉ có tiếng tim đang đập rất kịch liệt, sau đó từ từ chậm lại, chậm dần đi, cuối cùng không còn nữa
Chít
Đó là tiếng quả bóng phát ra âm thanh vô lực
Màn ảnh lại sáng lên, tiếp tục phát hình ảnh, nhưng gương mặt người xem bên dưới đã hoàn toàn thay đổi so với lúc trước
Ai nấy đều lệ rơi đầy mặt
Ống kính tàn nhẫn chuyển sang cảnh trạm xe lửa
Hachiko vẫn đang ngồi chờ trên bồn hoa đối diện trạm xe, ống kính quay dần lên không trung, trong màn ảnh chỉ còn lại bóng lưng nhỏ bé bất lực của Hachiko
Cô độc và đau thương
“Hachiko…”
Nước mắt của Dương An như đê vỡ chảy rào rạt không thể ngăn lại
Diệp Hồng Ngư là người duy nhất còn cố thủ được, dường như không để lộ biểu tình là tín ngưỡng của nàng, nhưng cánh môi nàng đã bị cắn đến trắng bệch
Điểm này Dương An không nhìn thấy, bên tai hắn lúc này là tiếng khóc nghẹn ngào của cả rạp, chỉ có lác đác mấy người may mắn còn sống sót
Các chú các dì làm việc ngoài trạm xe đến giờ tan ca, chú bảo vệ nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn Hachiko đang ngồi trên bồn hoa, khẽ gọi nó mấy tiếng nhưng nó không trả lời
Trời đã tối, cạnh bên Hachiko chỉ có tuyết trắng còn chưa tan hết
Cuối cùng, con gái thầy giáo An đưa Hachiko về nhà
Tối hôm đó đèn trong nhà không tắt
Dù thế nào Hachiko cũng nhất quyết không chịu đi vào thư phòng
Nó dường như trở lại ngày đầu tiên mới đến với gia đình này, thế giới chỉ có ba màu xám xịt, nó giống như một kẻ lang thang không nhà để về
Điều khác biệt duy nhất là, An phu nhân khóc suốt cả đêm
Ngày hôm sau, tang lễ của thầy giáo An được cử hành, Hachiko không hề xuất hiện
Nó lại giống như thường lệ, chạy tới bồn hoa đối diện trạm xe ngồi chờ, dõi mắt nhìn theo đoàn tàu xe lửa chạy đi và đám người đi đi lại lại trước mặt
Nó tìm kiếm cái gì
Nó đang chờ cái gì
Câu hỏi này dường như không có ý nghĩa gì, sự chờ đợi của Hachiko cũng chẳng có mục đích
Tối hôm đó tuyết lại rơi, trên người Hachiko đã đóng một tầng băng tuyết
Chú bảo vệ trong trạm xe lửa đi về phía Hachiko, nhẹ giọng nói:
“Đừng chờ nữa, hắn vĩnh viễn cũng không trở về được.”
Hachiko vẫn ngồi yên không nhúc nhích
Trong đêm tuyết, ánh mắt nó khúc xạ ánh sáng, không biết là ánh đèn hay ánh trăng
Chú bảo vệ khẽ lắc đầu, vươn tay phủi lớp tuyết đóng trên người Hachiko rồi xoay người rời đi
Tiếng khóc thút thít trong rạp không hề dừng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay cả những người cố gắng kềm chế cũng không nén được nữa, đôi mắt của Diệp Hồng Ngư đỏ bừng như bị ánh lửa chiếu rọi
Lúc này Dương An mới phát hiện thân thể Diệp Hồng Ngư khẽ run, giống như cổ họng nàng đã bị thứ gì đó nghẹn lại, chỉ có thể dùng phương thức chật vật đó để những giọt nước mắt rơi chậm lại một chút
Cũng trong năm đó, An phu nhân bán nhà, dường như nàng muốn chạy trốn khỏi toà thành thị này
Con gái thầy giáo An đưa Hachiko về nhà mình nhưng trong ngày hôm đó Hachiko lại chạy đi
Lúc này con gái thầy giáo An mới phát hiện, Hachiko đã không còn là chú chó nhỏ có đuổi thế nào cũng không đi nữa
Thế giới đen trắng không có màu sắc, cảnh vật hai bên nhanh chóng vụt qua
Hachiko đang chạy, nó thở hồng hộc chạy xuyên qua một cánh rừng héo úa, xuyên qua đồng ruộng mênh mông bát ngát, nó trở lại căn nhà mà ngày xưa được sống cùng hắn, nó vĩnh viễn ghi nhớ đường về
Nhưng căn nhà này đã có chủ nhân mới
“Ngươi lạc đường sao?”
Chủ nhân căn nhà nhìn Hachiko giống như ngày đầu tiên Hachiko gặp được thầy giáo An, người đàn ông đó đã cúi người xuống, hiền hoà hỏi nó:
Tiểu gia hoả, ngươi lạc đường sao
Nó lại trở về bồn hoa đối diện trạm xe lửa, kiên định giữ gìn một lời ước định chưa từng tồn tại
Khi ngồi mệt nó cũng sẽ nằm rạp xuống nghỉ ngơi, chỉ là đôi mắt như biết nói kia chưa bao giờ rời khỏi những chuyến tàu lửa và những người lên lên xuống xuống.