Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 454: Làm gì có ai thật sự là lòng dạ sắt đá




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó mãi mãi cũng không bao giờ lạc đường, nhưng có lẽ con người sẽ vì lạc đường mà không tìm được đường về nhà
Con gái thầy giáo An lại đưa Hachiko về nhà, định buộc nó lại, nhưng Hachiko kháng cự bằng cách không ăn không uống
Mấy ngày sau, con gái thầy giáo An đột nhiên hiểu ra
Nàng tháo xiềng xích, mở cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt, vừa mỉm cười vừa rơi lệ: “Có lẽ ta hiểu được ngươi rồi.”

Hachiko lần đầu tiên không có nổi điên chạy đi
Nó nhìn về phía cô con gái như đang nghiêm túc cáo biệt nàng
Cảnh quay thay đổi
Vẫn là bồn hoa đối diện trạm xe lửa, vẫn là tư thế ngồi kia, Hachiko lại trở về nơi này
Những chiếc xe lửa chạy về trạm luôn khiến Hachiko phấn chấn tinh thần, nhưng khi đám người lên lên xuống xuống rời đi vẫn không ngửi được mùi hương quen thuộc, Hachiko lại thất vọng hết lần này đến lần khác
Da lông nó đã bẩn đến không chịu nổi
Thế giới xung quanh chỉ còn lại tuyệt vọng và băng giá
Buổi tối, nó nằm ngủ dưới một đầu tàu xe lửa bị bỏ hoang
Khi chuyến xe lửa đầu tiên của buổi sáng đánh thức nó, nó sẽ lại chạy tới ngồi đợi ở bồn hoa, chờ hắn về nhà
Cho dù là mưa hay gió, là nắng hay tuyết
Không ai dẫn nó vào thư phòng ấm áp nữa
Không ai lấy mền sưởi ấm nó
Chỉ có thời gian vội vã trôi qua, mọi người vội vã đi qua
Chỉ có xe lửa vẫn hụ còi, mặt trời lại xuất hiện mỗi sớm mai
Một năm, hai năm, rồi lại ba năm…

Người xung quanh sẽ cung cấp thức ăn cho Hachiko
Tất cả mọi người đều cảm động trước tấm lòng trung thành của nó, thậm chí báo đài cũng đăng tin Hachiko đã chờ đợi chủ nhân quay về suốt mấy năm qua, còn có nhà từ thiện quyên tiền…

“Hachiko già rồi.”

Một ngày nào đó, chú bảo vệ ở trạm xe lửa nhẹ giọng nói một câu
Bước chân Hachiko đã trở nên xiêu vẹo, đám lông bẩn thỉu trên người nó lưa thưa và bết dính
Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, Hachiko vẫn đang chờ đợi một người vĩnh viễn sẽ không trở về
Một con chó thì không thể nào hiểu thấu đáo khoảng cách giữa sinh và tử
Nó chỉ tin tưởng chủ nhân sẽ trở về, thế là dâng hiến cả sinh mệnh nó, tiêu hao tuổi xuân từng chút một ở trạm xe lửa này
Sinh lão bệnh tử, không rời không bỏ, nó dùng thời gian mười năm để chờ đợi
Rất nhiều năm sau khi An phu nhân trở về trạm xe lửa, nàng vừa nhìn đã thấy được Hachiko
Hachiko bây giờ đã già đến mức chỉ có thể bò, nó chẳng buồn động đậy để lãng phí sức lực
Nước mắt An phu nhân rơi như mưa
Mà Diệp Hồng Ngư, người được xưng tụng là nữ nhân có gương mặt sắt vĩnh viễn không biểu lộ cảm xúc, lần đầu tiên cầm lấy khăn giấy Dương An đưa, khóc đến không thể thở nổi
Đây cũng là lần đầu tiên Dương An thấy người kiên cường như Diệp Hồng Ngư sụp đổ
Lớp trang điểm có dày hơn nữa cũng không chịu nổi lượng nước mắt lớn như thế, giống như thể tuyến lệ đã bị hỏng
Đám khăn giấy trong rạp chiếu phim có đất dụng võ nhưng không ai rảnh rỗi nghĩ tới sự sắp xếp này có ý nghĩa sâu xa gì
Toàn bộ phòng chiếu bị cảm giác bi thương nồng đậm bao bọc
Hai bên cánh mũi Diệp Hồng Ngư bị khăn giấy cọ xát đến đỏ bừng, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh…

Trời vẫn tối
Hachiko nằm sấp dưới đầu tàu bỏ hoang, nó đã rất già yếu, năm tháng lấy đi sức sống của nó từng chút một, nhưng mọi người đều biết thứ hành hạ nó không phải điều kiện vật chất ít ỏi ở trạm xe lửa mà là tiếng kêu “Hachiko” quen thuộc kia sẽ không bao giờ vang lên nữa
Tuyết rơi nhiều như dao cắt vào thịt, lại là một mùa đông lạnh giá
Lúc này người xem đã thấy ghét mùa đông
Tiếng còi tàu xe lửa vang lên, Hachiko lại theo phản xạ nhìn lên, rồi dõi mắt nhìn đoàn tàu rời đi
Trên nền nhạc dương cầm nặng nề chậm rãi, Hachiko bước xiêu vẹo trong gió tuyết, lê tấm thân gầy yếu đi trên đường ray xe lửa
Mà ở hai bên đường ray, ánh đèn dần tắt ngóm
Nó cảm thấy mệt mỏi
Hachiko trở về bồn hoa quen thuộc, vô lực nằm bẹp xuống, nó không còn sức để sủa nữa, chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại
Đột nhiên nó nghe được tiếng còi tàu vang lên
Không biết là tiếng còi tàu thứ bao nhiêu trong suốt mười năm qua
Nhưng lần này tiếng còi tàu đi kèm với ánh sáng loá mắt, mà ánh đèn hai bên đường cũng sáng bừng lên và hoá thành ánh mặt trời tươi đẹp
Trong cơn hoảng hốt, Hachiko nghe được có người đang gọi mình:

“Tỉnh lại đi, Hachiko.”

“Chúng ta đi thôi.”

Hachiko mở mắt ra, gương mặt quen thuộc của thầy giáo An xuất hiện ngược sáng, hắn đang vẫy tay với nó
Từng hình ảnh loé sáng lên
Vào một buổi chiều xuân nắng ấm nào đó, bọn họ chạy băng băng trên cánh đồng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi chuyến tàu đêm về trạm, bọn họ ôm chầm lấy nhau
Khi từng người một bước lên xe, hai chủ tớ nói lời tạm biệt
Vào đêm mưa giông như trút nước đó, bọn họ ở trong thư phòng sưởi ấm…

Trong ký ức, hắn còn trẻ
Trong ký ức, nó còn khoẻ mạnh
Hoá ra đây chỉ là một giấc mơ của Hachiko, mà cũng chỉ ở trong mơ, thế giới của Hachiko mới nhiều màu sắc rực rỡ như thế
âm nhạc càng lúc càng nhanh và cao vút lên
Hachiko bừng tỉnh, nó nghe được tiếng cửa xe lửa mở ra
Trước mắt nó, thầy giáo An thật sự xuất hiện, đang vẫy tay với nó, thân thiết gọi tên nó
Hachiko đột nhiên ngồi dậy, lòng nó không còn những cảm xúc muộn phiền khổ sở, động tác của nó trở nên nhạy bén khoẻ mạnh
Nó nhào vào ngực thầy giáo An giống như đã từng làm vô số lần trước đó
Đêm hôm đó, Hachiko mất
Người xem khóc đến tan vỡ dù đã biết đây là kết cục tất yếu
Mà lão Chu ngồi ở hàng cuối cùng trong rạp đều nhìn thấy toàn bộ phản ứng của mọi người, kể cả Diệp Hồng Ngư
Lão Chu không hề bất ngờ
Lần thứ hai xem Hachiko hắn còn không chịu nổi, chỉ có thể vô lực lau nước mắt, càng đừng nói tới những người mới xem lần đầu tiên
Cái gì mà nương tử mặt sắt, nàng cũng là một người phụ nữ
Làm gì có ai thật sự tâm địa sắt đá
Hachiko mất nhưng bộ phim vẫn chưa kết thúc
Trong tiếng khóc tỉ tê của mọi người, giọng của đứa bé trai đầu phim lại vang lên, trên màn ảnh là cảnh tượng sáng sủa sạch sẽ trong phòng học:

“Ta không có ấn tượng gì về ông ngoại, nhưng sau khi nghe được câu chuyện giữa ông và Hachiko, ta cảm thấy ta hiểu được ông
Đừng nên quên những người ngươi thật sự yêu thương, đây chính là lý do trong lòng ta Hachiko vĩnh viễn là một anh hùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.