Cạnh bên bục giảng, giáo viên khẽ lau mắt
Dưới lớp, đôi mắt của các bạn nhỏ đã đỏ ửng lên
Sau khi tan học, bé trai được xe đưa đón của trường chở về đến cửa nhà, từ xa một chú chó nhỏ chạy vọt tới nhảy vào lòng đứa bé, trông nó giống hệt như Hachiko khi còn nhỏ
Người xem cảm giác như đây là một vòng luân hồi
Vốn tưởng rằng vòng luân hồi sẽ rất tàn khốc, nhưng nhìn đứa bé trai và chú chó nhỏ đi dạo ngang qua trạm xe lửa, ngang qua bờ sông và cánh đồng xanh mướt, trong tiếng khóc tỉ tê của mọi người đột nhiên cảm nhận được mấy phần an ủi
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều hiểu được An phu nhân
Tâm tình của người xem bây giờ chính là tâm tình của An phu nhân ở đầu phim khi nàng chật vật tiếp nhận Hachiko và phải đấu tranh với sự mâu thuẫn trong lòng mình
Bởi vì sợ kết thúc cho nên không dám bắt đầu
Dù là ai rời đi trước cũng sẽ khiến người ở lại đau đớn đến ngàn thu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhà thầy giáo An đã từng nuôi một chú chó tên là Tiểu Hắc
Sau khi Tiểu Hắc qua đời, An phu nhân đã rất đau lòng
Điều này thể hiện ở chỗ nàng hết lần này đến lần khác từ chối tiếp nhận Hachiko vào gia đình mình, thể hiện ở nỗ lực từ bỏ Hachiko
Thú cưng qua đời là một nỗi đau khôn nguôi đối với con người
Mà Hachiko cũng phải chịu cảnh thầy giáo An rời đi
Nỗi đau của nó lại càng sâu sắc hơn, nó vì thế mà chờ đợi suốt mười năm, chờ đợi một lần gặp lại thật hư vô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có người mất đi thú cưng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thú cưng mất đi chủ nhân
Nhưng trong lòng mọi người vẫn có một nguyện ước tốt đẹp, nguyện cho tất cả những người mất đi người mình yêu thương đều có thể gặp lại nhau trên thiên đường
Bộ phim kết thúc nhưng không ai đứng dậy
Diệp Hồng Ngư ngả lưng ra ghế, lau đi nước mắt
Dương An sợ nàng lúng túng nên nhẹ giọng nói: “Hồng Ngư tỷ, tất cả mọi người đều khóc.”
“Ừm.” Diệp Hồng Ngư cười một tiếng, “Còn có một việc ta quên dạy ngươi.”
“Việc gì?”
“Người không phải là đá, không thể vĩnh viễn thờ ơ lạnh lùng
Khi chúng ta không nhịn được nữa, muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười thì cứ cười thôi, đó là tự do của chúng ta.”
Dương An ngẩn ra, chợt gật đầu
Lúc này trên màn ảnh đã xuất hiện phần danh đề giới thiệu cuối phim
Khác với đầu phim, lần này mọi người xem rất nghiêm túc, từ tên phó đạo diễn đến diễn viên đến người quay phim…
Cuối cùng màn hình dừng lại ở ba cái tên chính:
Diễn viên chính: Trương Tú Minh
Đạo diễn: Dịch Thành Công
Biên kịch: Tiện Ngư
Vai diễn đặc biệt: Tiểu Hoàng (Hachiko lúc nhỏ)
Vai diễn đặc biệt: Nam Cực (Hachiko trưởng thành)
Vai diễn đặc biệt: Đại Hoàng (Hachiko về già)
Xem phim điện ảnh nhiều năm như vậy, các đại biểu giới điện ảnh lần đầu tiên nhìn thấy phần danh đề có giới thiệu tên của thú cưng, hơn nữa vị trí giới thiệu còn nổi bật hơn cả Tiện Ngư
Có lẽ đây là một cách an ủi tâm hồn người xem
Trong phim Hachiko đã mất, nhưng ngoài hiện thực những chú chó tham gia diễn xuất đều còn khoẻ mạnh cả
Giờ khắc này, rạp chiếu phim vang lên tiếng vỗ tay rào rào
“Khóc chết ta rồi.”
“Chắc ta không có can đảm xem lần thứ hai đâu.”
“Tinh Mang đã sớm dự liệu được tình huống này nên mới đặt khăn giấy ở từng ghế như thế.”
“Quá ngược tâm, Hachiko thật là thảm.”
“Từ khi Hachiko chịu chơi nhặt bóng ta đã cảm thấy có vấn đề rồi
Nhưng lại không ngờ thầy giáo An ra đi kiểu đó.”
“Ban đầu ta tưởng đây là một bộ phim chữa lành, cho Hachiko có một gia đình ấm áp
Không ngờ lại là phim về chú chó dùng mười năm cuộc đời để chờ đợi chủ nhân.”
“Diệp Hồng Ngư cũng khóc, nàng ngồi cách ta không xa, khóc lên thành tiếng luôn đó, ta nghe được hết.”
“Hoá ra Diệp Hồng Ngư cũng biết khóc nha.”
“Làm gì có ai sinh ra đã mặt sắt, chẳng qua là một người phụ nữ thông minh cố gắng che giấu tâm tình thôi.”
Các đại biểu giới điện ảnh vừa lau nước mắt nước mũi vừa trao đổi với nhau
Diệp Hồng Ngư cũng đang cố gắng bình phục lại tâm tình
Thân là đại biểu điện ảnh, mỗi ngày nàng đều phải không ngừng xem phim, đây là công việc của nàng
Thế nên không có tình cảnh nào là nàng chưa thấy qua
Điện ảnh có thể biến thành một quả bom cay để tạo ra loại hiệu ứng này, đây chính là mị lực của nền nghệ thuật thứ bảy, mà trên Lam Tinh người có năng lực này chắc chắn không chỉ có mình Tiện Ngư
Nhưng trong ký ức của Diệp Hồng Ngư, những bộ điện ảnh có khả năng khiến người ta rơi lệ không ngừng như Hachiko là rất ít, thậm chí có thể dùng từ “hiếm thấy”
“Bộ phim này lợi hại ở chỗ, dù biết đoạn sau sẽ bắt đầu lừa lấy nước mắt của ngươi nhưng ngươi vẫn rơi vào cạm bẫy
Ngươi biết những pha quay chậm của đạo diễn là để dụ ngươi rơi lệ, tiếng nhạc dạo làm nổi bật sự đau thương của Hachiko trong mười năm qua là muốn ngươi khóc tức tưởi, biết rõ mục đích chính của biên kịch là lấy nước mắt người xem, nhưng ngươi vẫn không cách nào chống đỡ nổi
Nếu nơi này không phải rạp chiếu phim mà là ở nhà, chắc ngươi sẽ khóc càng thương tâm hơn.”
Diệp Hồng Ngư vừa làu bàu vừa chỉ điểm Dương An
Luôn có một số bộ điện ảnh sẽ khiến người xem mất khống chế, Hachiko chính là một trong số đó
Diệp Hồng Ngư đã khám phá ra ý đồ của biên kịch từ đầu, nàng cũng đã chuẩn bị tâm tình, nhưng cuối cùng vẫn thảm bại khóc rống
Lúc này lão Chu đã đi tới phía trước, cầm micro lên nói: “Có lẽ mọi người cần chút thời gian để bình phục tâm tình
Chờ mọi người chuẩn bị xong chúng ta có thể sang phòng bên cạnh để thảo luận về vấn đề hợp tác.”
Mọi người rối rít đứng lên, bộ phim dài hơn một tiếng rưỡi, không ít người đã nhịn tiểu hết cỡ
Mà vị đại biểu điện ảnh được cao tầng Tinh Mang đưa cho một điếu thuốc nhét trên vành tại cũng khẽ thọc vị cao tầng kia một cái:
“Cho ta xin một điếu thuốc.”
“Chẳng phải đã cho ngươi rồi sao?”
“Một điếu không đủ.”
“...”
Ngươi còn nói là ngươi không hút thuốc cơ mà
Diệp Hồng Ngư đi tới bên cạnh lão Chu nói: “Chu chủ quản, chúng ta trò chuyện một chút nhé.”
Lão Chu nhìn Diệp Hồng Ngư
Lúc này nàng đã chỉnh trang lại dung nhan, không nhìn ra chút dấu vết nào của nước mắt
Nhưng lão Chu ngồi ở hàng cuối đều nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, hắn biết nàng chỉ đang che giấu mà thôi.