Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 470: Thu hồi tin nhắn có còn kịp không




(Dịch nghĩa:

Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,

Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,

Trên cao kia lạnh buốt
Ðứng dậy múa giỡn bóng,

Cách biệt với nhân gian.)

Không còn là tiếng người trời trên chín tầng mây mà là tiếng nói của người đang ngắm trăng dưới nhân gian nhưng vẫn vô cùng thoát tục
Giờ khắc này, con ngươi Phí Dương co rụt lại, ngay cả trái tim cũng run rẩy không ngừng
Nếu tắt màn hình máy vi tính thì bóng hắn in trên màn hình sẽ là một gương mặt cực kỳ khoa trương
Khi ca sĩ hát đến đoạn:

“Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên
Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thời viên?”

(Dịch nghĩa:

Trăng quanh gác tía,

Cúi xuống cửa son,

Dòm kẻ thao thức,

Chẳng nên ân hận,

Sao cứ biệt ly thì trăng tròn?)

Toàn thân Phí Dương đã trở nên cứng ngắc
Ta là ai
Ta đang ở đâu
Ta xong đời rồi
Rõ ràng bài hát còn đang tiếp tục nhưng đầu óc Phí Dương lại toàn là sương mù, gần như không thể suy nghĩ được nữa, như thể hắn đã tiến vào một trạng thái Triết học kỳ diệu nào đó
Thanh âm trong tai nghe khi lên khi xuống, khi cao khi thấp như đến từ trăm ngàn năm trước, tựa như một tiếng thở dài của người xuyên qua thời không
“Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,

Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.”

(Dịch nghĩa:

Ðời người vui buồn ly hợp,

Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,

Xưa nay đâu có vạn toàn.)

Tiếng nhạc không nhanh không chậm, vừa như tiếc nuối vừa như khó có thể quên
Phí Dương lại tỉnh táo trở lại, toàn thân nổi da gà
Đầu óc hắn vẫn chưa dùng được
Mà tiếng hát của Giang Quỳ trở nên trầm thấp như có một loại lực lượng khiến tâm thần người ta rung động:

“Đãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.”

(Dịch nghĩa: Chỉ nguyện đời ta trường cửu,

Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.)

Rắc
Phí Dương đột nhiên thoát khỏi trạng thái cứng đờ người
Hắn yên tĩnh ngồi dưới ánh đèn, sau đó há hốc miệng thở hổn hển, cuối cùng bưng cốc cà phê đã nguội lên uống ừng ực
Cà phê hoà tan lạnh tanh trôi xuống cổ họng, lúc này hắn mới cảm thấy dễ thở hơn một chút
Đầu óc quay trở lại, Phí Dương rốt cuộc đã có thể nói chuyện lại bình thường
“Cái gì đây trời
!”

Hắn há mồm ra mắng một câu, trong lòng vẫn còn dục vọng muốn phát tiết nhưng há miệng nửa ngày cũng không nói ra được tiếng nào nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi
Phí Dương đặt cốc cà phê xuống, bàn tay khẽ run, không cẩn thận làm rơi điện thoại di động xuống sàn
Màn hình điện thoại sáng lên, bên trên có vài vết nứt, rõ ràng là do cú rơi vừa rồi
Nhưng Phí Dương không chú ý tới chuyện này
Bởi vì trên màn hình đang hiện ra giao diện của nhóm chat
Mà đoạn chat vừa hay hiện ra câu nói của Nghê Hồng Vũ: “Ca từ của ta có thể tàn sát cả bảng Chư Thần…”

Ting toong
Có tin chat vừa được gửi vào nhóm
Đó là tin của Duẫn Đông, chẳng có nội dung cụ thể gì, chỉ là một cái dấu câu:

“?”

Phí Dương đã tức tới không thở nổi, hắn cố gắng khống chế bàn tay run run, gửi một tin chat gần như giống hệt của Duẫn Đông, chỉ là dài hơn một chút:


?
?
?
?”

..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng lúc đó ở Sở tỉnh
“Bài hát này của Long Điệp không tệ nha, từ giai điệu tới biểu diễn đều rất cảm động lòng người, khuyết điểm duy nhất là ca từ hơi sến sẩm, gu chọn lời của các vị khúc phụ đúng là khiến người ta phải nhức đầu…”

Nghê Hồng Vũ đang ngồi trong phòng làm việc, tai đeo tai nghe bình phẩm bài hát của khúc phụ Long Điệp, trong lòng đang không ngừng tiếc nuối vì ca từ bài hát chưa hoàn mỹ
Nghe xong, Nghê Hồng Vũ nhìn về phía điện thoại di động, vừa liếc mắt đã thấy trong nhóm chat có tin nhắn của Duẫn Đông và Phí Dương, toàn bộ đều là dấu chấm hỏi
Bị một đống dấu hỏi đập vào đầu, Nghê Hồng Vũ cũng ngơ ngác vô cùng
Hai ngươi có ý gì
Nghê Hồng Vũ còn đang buồn bực thì trong tai nghe đã truyền ra tiếng hát:

“Mấy lúc có trăng thanh
Cất chén hỏi trời xanh: Cung khuyết trên chín tầng, đêm nay là đêm nào?”

Đây là do ứng dụng phát ngẫu nhiên
Hoá ra Nghê Hồng Vũ cũng giống như Phí Dương, không biết nên nghe bài hát của ai trước nên mở chế độ phát ngẫu nhiên, kết quả đúng lúc này vừa hay lại phát bài Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu của Tiện Ngư
Ca từ mới vang lên có mấy câu, ánh mắt của Nghê Hồng Vũ đã đông cứng lại, gian nan quay đầu nhìn vào màn hình máy tính
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên màn hình đang hiện ra ca từ của bài hát
Bốn câu hát như thi từ thiên cổ xuất hiện trước mắt Nghê Hồng Vũ, trở thành một trong những khoảnh khắc khó quên nhất cuộc đời nàng
Tí tách
Rõ ràng ngoài cửa sổ ánh trăng vẫn sáng như vậy, đất trời cũng không có mưa nhưng Nghê Hồng Vũ lại cảm giác trên đầu mình có sét đánh đì đùng, đánh nổ đầu óc nàng thành một đám hỗn độn
Nghê Hồng Vũ dùng hết sức lực bình sinh chộp lấy điện thoại, muốn thu hồi câu nói “Ca từ của ta có thể tàn sát cả bảng Chư Thần”, nhưng đáng tiếc thời gian gửi đã hơn năm phút, không thể thu hồi được nữa
Lại nhìn xuống một đống dấu chấm hỏi của Phí Dương và Duẫn Đông, Nghê Hồng Vũ đột nhiên cảm nhận được thế nào là quê muốn đội quần
Rõ ràng mọi người đều không nhìn thấy mặt nhau nhưng Nghê Hồng Vũ lại cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ cho rồi
Lúc này suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu nàng là, nếu nàng nghe bản Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu đầu tiên thì có phải đã có thể thu hồi tin chat kia rồi không
Sau đó nàng có thể giả vờ như mình vẫn ổn, vờ như mình chưa bao giờ nói những lời này
Nhưng đáng tiếc đã muộn
Huống chi cho dù thu hồi tin nhắn thì trước đó lời bình luận của nàng về năng lực viết lời nhạc của Tiện Ngư trên báo Văn nghệ cũng không thể thu hồi được
Nghê Hồng Vũ từ bỏ giãy giụa
Nàng dứt khoát nghe đi nghe lại bài hát này mấy lần, càng nghe càng cảm thấy giác ngộ
Mỗi khi câu hát “người có vui, buồn, ly, hợp, trăng có mờ, tỏ, đầy, vơi” vang lên, trái tim Nghê Hồng Vũ lại tăng tốc gấp mấy lần
Mà khi ca khúc đi tới đoạn “Chỉ nguyện đời ta trường cửu, bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên”, nàng lại cảm nhận được tâm linh mình cộng hưởng với bài hát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.