Nhưng các đại lão trong nhóm lập tức nắm bắt được từ mấu chốt trong lời Tiểu Vương:
“Ca từ?”
“Ngươi có gõ nhầm chữ không thế?”
“Đây rõ ràng là thơ cổ viết theo thể Thuỷ Điệu Ca Đầu, chẳng qua có một xíu thay đổi nhưng cũng là điều đương nhiên, Thuỷ Điệu Ca Đầu lưu truyền nhiều năm như vậy cũng đã thay đổi cách thức rất nhiều lần.”
“Đúng vậy nha, những người viết lời ca khúc sao có thể viết ra được loại câu từ mãnh liệt như vậy?”
“Tiểu Vương, nói chuyện phải cẩn thận một chút.”
Tuy trong nhóm đều là đại lão nhưng cũng có người địa vị cao, người địa vị thấp
Người tên Tiểu Vương tuy cũng là đại nhân vật trong giới văn học nhưng ở trước mặt đám đại lão này thì chỉ là tiểu bối có địa vị cực thấp, ai cũng có thể la rầy hắn mấy câu
“Thật sự là ca từ mà!” Tiểu Vương vội vàng chia sẻ bài hát Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu vào nhóm
Trong nhóm có rất nhiều lão gia hoả, đương nhiên sẽ không chú ý tới mấy thứ như Cuộc Chiến Chư Thần của đám người trẻ tuổi
Bọn họ chỉ thích ôm quyển sách ngồi xem tới trưa, buổi chiều thì vào nhóm thảo luận văn học, thỉnh thoảng giới văn học có động tĩnh gì thì những lão gia hoả này cũng sẽ cân nhắc xem có nên lên tiếng hay không
Chỉ là một khi bọn hắn lên tiếng thì giới văn học sẽ rung động kịch liệt
Nhóm chat tạm thời yên tĩnh lại, rõ ràng ai nấy đều đang nghe bài hát kia
Vài phút sau, nhóm chat lại trở nên náo nhiệt lần nữa
“Câu từ tốt như vậy lại dùng làm lời bài hát
Đúng là nghịch ngợm mà!” Có đại lão bất mãn nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng ngay sau đó đã có người đưa ra ý kiến bất đồng:
“Ta thì lại cảm thấy như vậy rất tốt, người trẻ tuổi bây giờ thích nghe ca nhạc, trình độ lưu hành thơ văn sao có thể so sánh được với lời ca khúc
Thi từ kết hợp với âm nhạc mới có thể khiến nhiều người có hứng thú với thi từ cổ hơn.”
“Quá lãng phí!” Lại có đại lão lên tiếng
“Lưu lão đầu xem ngươi nói kìa, sao lại lãng phí được
Phổ nhạc cho loại thi từ cổ này sẽ không làm mất đi sự ưu tú của lời thơ, còn có tác dụng truyền bá cơ mà.”
Các lão gia hoả chia thành hai phe bắt đầu tranh luận, cuối cùng còn có xu hướng sắp gây lộn
Tiểu Vương thấy vậy mới dè dặt nói: “Ta thấy thế này… Các vị lão sư, ta có thể lên tiếng được không?”
“Nói đi!” Vị giáo sư hỏi câu đầu tiên mở miệng
Tiểu Vương run rẩy gõ chữ: “Thi từ cổ trước đây vốn là dùng để hát, chỉ là những giai điệu cổ xưa không lưu truyền được tới ngày nay
Việc phổ lời cho ca khúc cũng là điều người cổ đại thường làm, huống chi bài hát này từ âm nhạc cho tới ca từ đều là Tiện Ngư sáng tác, hắn đương nhiên có quyền làm như thế.”
Bình luận này khiến đám người trầm mặc suy nghĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có một số đại lão tuy khá cứng đầu nhưng không phải là người không biết tiếp thu ý kiến
“Nói có lý…”
“Thi từ và âm nhạc kết hợp vốn là chuyện đã có từ xưa.”
“Thì đúng là như thế mà, đám lão già các ngươi quá lạc hậu rồi, bình thường ta vẫn hay nghe các bài nhạc đang thịnh hành
Ngoài bài này ra ta còn rất thích một bài tên là Mười Năm, hẳn là các ngươi chưa từng nghe qua.”
“Ừm, nhạc của Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu đúng là không tệ, tiểu cô nương hát bài này đã cảm nhận được ý cảnh của ca từ.”
Tiểu Vương nhìn nhóm chat, không dám nói Mười Năm cũng là tác phẩm của Tiện Ngư
Lúc này trong nhóm lại có người mở miệng hỏi: “Tiện Ngư là ai, các ngươi có quen không?”
“Tiện Ngư hả
Ta biết.”
Một nhân vật rất có quyền lực trong hiệp hội văn nghệ lên tiếng:
“Năm ngoái các ngươi có thảo luận về một đoạn thơ ‘Nghìn non mất bóng chim bay, Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không’, đó là thơ của Tiện Ngư
Ngoài ra bài thơ vịnh hoa đào có hai câu ‘Người đời cười trách ta điên, Ta cười người mãi u miên trong trần’ cũng xuất phát từ một bộ phim điện ảnh do Tiện Ngư làm biên kịch
Ta từng cho người điều tra về hắn, Tiện Ngư là một sinh viên chưa tốt nghiệp, tuổi còn trẻ mà đã tài hoa ngút trời, ta vẫn đang khảo sát hắn và cân nhắc xem có nên cho hắn vào hiệp hội văn nghệ không, nhưng hiện tại hắn còn quá trẻ, vẫn chưa được.”
Đọc được tin này, Tiểu Vương sợ hết hồn
Hiệp hội văn nghệ của Lam Tinh lại đang nhìn chằm chằm Tiện Ngư
Đây chính là hiệp hội quản lý về giới văn nghệ trên toàn Lam Tinh nha
Từ mùa giải âm nhạc đến các loại giải thưởng trong ngành văn học, tiểu thuyết… đều do hiệp hội văn nghệ làm chủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bao nhiêu người tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu muốn xông vào, mà bọn hắn lại đang cân nhắc xem Tiện Ngư đã đủ tuổi để vào hiệp hội hay chưa
Tiếp tục phát triển thì con cá này sẽ còn toả ra quang mang đến cỡ nào
Tiểu Vương run lập cập, bắt đầu nghĩ xem sau này nếu có cơ hội thì phải tiếp xúc với Tiện Ngư một lần mới được
“Hắn là Tiện Ngư?”
“Sinh viên?”
“Ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi
Trẻ con mà, thích kết hợp âm nhạc với văn chương cũng không có gì lạ.”
“Là một hạt mầm rất tốt.”
“Tuổi còn trẻ đã có văn tài bậc này, đúng là thiên tài!”
“Ta cực kỳ thích bài thơ “Mượt mà rặng liễu xanh xanh, Bụi rơi buổi sớm Vị Thành mưa bay, Mời anh hãy cạn chén này, Dương Quan đi khỏi biết ai quen mình”, chỉ là không biết Dương Quan nằm ở đâu
Ở Sở tỉnh hay là Tề tỉnh?”
“Qua vài năm nữa mời hắn vào nhóm đi, hạt giống tốt thì phải bảo vệ cẩn thận, hiểu chưa?” Một cái ID là một chuỗi dãy số nói
Vị đại nhân vật trong hiệp hội văn nghệ kia lập tức vâng vâng dạ dạ, rõ ràng ID lười đặt tên kia có thân phận rất không đơn giản
“Đó là đương nhiên, mầm non tốt như vậy sao có thể để hắn bị lệch lạc
Hiệp hội văn nghệ chúng ta rất cần có nhân tài như hắn…”
“Ngoài ra, sách giáo khoa đợt này cần biên soạn lại…”
“Còn có chút chuyện, chúng ta chat riêng đi.”
Nhóm chat này nhìn như là một nhóm người tán gẫu với nhau nhưng lại có thể tạo ra ảnh hưởng cực lớn đến ngoại giới!