Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 480: Hậu trường của Lâm Huyên




“Chào buổi sáng Thuỷ phó tổng biên.” Lâm Huyên cười nói, “Chào mọi người, không có việc gì gấp thì giải tán đi, chuẩn bị làm việc.”

Mọi người trở về chỗ của mình
Lúc này Thuỷ phó tổng biên đi tới bên người Lâm Huyên, cười nói: “Lâm phó tổng biên có được bản thảo thích hợp chưa?”

“Vẫn chưa.” Lâm Huyên buồn bã nói
Nữ nhân tóc dài vừa nghịch tóc vừa nói: “Tạp chí sắp phát hành vào đầu năm, thời gian không còn nhiều, nếu không có bản thảo thích hợp thì trang bìa của Lâm phó chủ biên nhường lại cho ta đi, ta sẽ tìm thêm một phần bản thảo để đăng lên, đây là vì muốn tốt cho tạp chí của chúng ta thôi.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Huyên gật đầu nói
Nữ nhân tóc dài nhún vai, xoay người rời đi
“Phó tổng biên…”

Bên cạnh có một người đầu trọc dè dặt nói: “Vừa rồi bên chỗ Kỳ Kỳ lão sư đã từ chối gửi bản thảo cho chúng ta, nghe nói là vì đã hẹn sẽ gửi bản thảo cho Trương Dương rồi.”

Người đầu trọc này tên là Chương Trình, trước đây hắn là tổng biên tập bên tạp chí cũ của Lâm Huyên, hiện tại trở thành trợ lý cho nàng
“Lại từ chối?” Lâm Huyên nhức đầu day day trán
“Sao Trương Dương và Thuỷ Châu Nhu lại nhận biết nhiều tác giả viết cổ tích như thế chứ?”

Thuỷ Châu Nhu chính là nữ nhân tóc dài vừa nãy
Lâm Huyên, Thủy Châu Nhu và Trương Dương là ba phó tổng biên tập của ngành cổ tích
Giữa ba người là mối quan hệ cạnh tranh
Chương Trình cười khổ nói: “Trưởng bối nhà bọn hắn đều là lãnh đạo cao tầng, có quan hệ với các tác giả nổi tiếng cũng rất bình thường
Tác giả mà ngươi nghĩ tới thì bọn hắn cũng nghĩ tới, lại có thể ra tay trước ngươi để hẹn xin bản thảo.”

“Hết cách rồi.” Lâm Huyên xốc lại tinh thần
“Trong hộp thư không phải có người gửi bản thảo đến sao
Chúng ta bắt đầu đãi cát tìm vàng đi, tranh thủ thời gian may ra mới kịp, nếu không trang bìa của ta thật sự phải nhường cho Thủy Châu Nhu hay Trương Dương mất.”

“Đãi cát tìm vàng?”

Chương Trình bất đắc dĩ nói, nhưng hắn cũng biết đây là biện pháp duy nhất lúc này
Ngành cổ tích mới thành lập, chuẩn bị ra mắt tạp chí cổ tích
Trong tạp chí cần phải đăng một số truyện cổ tích, trong đó mỗi vị phó tổng biên đều có trách nhiệm đăng hai đến ba truyện ngắn
Chuyện liên quan đến thành tích, hai vị phó tổng biên còn lại đều xin được bản thảo của các tác giả viết cổ tích nổi tiếng, chỉ có Lâm Huyên là mới có một bộ duy nhất
Hơn nữa đối phương còn là tác giả không quá nổi, chỉ có thể nói là tác giả tầm trung
Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa tìm được bản thảo bộ thứ hai
Lâm Huyên chỉ còn cách tìm trong số tác phẩm nghiệp dư gửi bản thảo đến xem có câu chuyện nào thích hợp không
Nhưng người gửi bản thảo hầu hết đều là tay mơ mới bắt đầu tập viết, Lâm Huyên xem cả nửa ngày cũng không tìm được câu chuyện ưng ý
“Lão Chương.” Nàng phiền não gọi Chương Trình tới
“Có vị biên tập viên nào đề cử bản thảo tốt không?”

“Có thì có…” Chương Trình nói, “Nhưng ta đã xem qua, chất lượng đều chỉ ở mức tàm tạm, hơn nữa bản thảo thu được từ hòm thư email thì thành tích chẳng thể tính lên đầu chúng ta được.”

“Không cần để ý tới thành tích cá nhân của ta làm gì.” Lâm Huyên xua tay nói, “Được rồi, để ta tiếp tục xem bản thảo, nơi này còn vài bộ chưa xem xong.”

“Được.”

Chương Trình rời đi, Lâm Huyên tiếp tục xem bản thảo
Nửa giờ sau, nàng thở dài một hơi não nề
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Toàn bộ bản thảo đã xem xong nhưng Lâm Huyên không tìm được một tác phẩm nào ưng ý
Xem ra phải nhường lại trang bìa cho hai người kia rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lúc Lâm Huyên đang vô cùng phiền não
Tại phòng làm việc cách vách
Trợ lý của Thủy Châu Nhu đang tươi cười báo cáo: “Vừa nhận được tin tức, Trương Dương hẹn được bản thảo của Kỳ Kỳ lão sư, vốn là Lâm Huyên cũng hẹn xin bản thảo nhưng lại bị Trương Dương giành trước một bước.”

“Không ngoài dự liệu.” Thủy Châu Nhu nhàn nhạt nói, “Kỳ Kỳ lão sư là bạn thân của mẹ Trương Dương, ta còn không xin được nữa là Lâm Huyên.”

“Nhưng ngài có được bản thảo của Viện Viện lão sư
Viện Viện lão sư lợi hại hơn Kỳ Kỳ lão sư nhiều.” Trợ lý nịnh nọt nói
Thủy Châu Nhu lắc đầu: “Viện Viện lão sư viết bản thảo truyện dài, bây giờ còn chưa đăng được
Đại chiêu phải lưu lại sau cùng, lần này chúng ta dùng bản thảo của Kim Sơn lão sư trước
Ta thấy trình độ của Kim Sơn lão sư còn cao hơn Kỳ Kỳ lão sư một chút.”

“Cũng phải.” Trợ lý khẽ lắc đầu nói, “E là lúc này Lâm Huyên đang luống cuống vô cùng, thời gian sắp hết rồi, nàng ta mà còn không có được bản thảo thì chỉ có thể nhường lại trang bìa cho ngài hoặc Trương Dương thôi.”

“Nhất định Lâm Huyên sẽ nhường trang bìa cho ta.” Thủy Châu Nhu tự tin nói, “Ít nhất ta không chơi xấu nàng
Trương Dương cố ý chặt đứt đường lui của nàng, ta tin là nàng ta có thể nhìn ra điểm này.”

“Cao minh nha!” Trợ lý giơ ngón tay cái lên, “Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì chính ngài đã tiết lộ cho Trương Dương tin tức Lâm Huyên xin bảo thảo của Kỳ Kỳ lão sư
Trước đó hắn không có ý định liên hệ với bên Kỳ Kỳ lão sư đâu nha…”

Thủy Châu Nhu nhún vai đáp: “Chiến đấu thì bất chấp thủ đoạn mà.”

Nói xong, biểu tình trên mặt Thủy Châu Nhu trở nên nghiêm túc: “Chuyện này chớ có để lộ ra ngoài
Ta không biết Lâm Huyên có bối cảnh gì nhưng nàng ta vừa vào công ty đã được ưu ái, hậu trường của nàng ta hẳn là không đơn giản
Chỉ là lần này có vẻ người đó không định ra tay giúp nàng, hoặc cũng có thể là không giúp được gì.”

“Đó là đương nhiên.”

Trợ lý vội vàng gật đầu, Lâm Huyên nhất định là người có lai lịch nhưng trong công ty không có mấy người biết chân tướng
Vốn là có người đã thử dò xét nhưng miệng Lâm Huyên quá kín, luôn khẳng định mình chẳng có bối cảnh gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai mà tin

Ngươi không có bối cảnh sao tổng biên tập lại chiếu cố đến ngươi như vậy
Ngươi không có bối cảnh sao vừa vào công ty đã được vào làm ngành mạ vàng, sau một thời gian còn thăng chức thành phó tổng biên ngành cổ tích?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.