Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 482: Công chúa Bạch Tuyết tới




Trời ạ
Có đại thần đứng ở phía sau, chẳng trách Lâm Huyên lại được công ty ưu ái như thế
“Bản thảo đưa xong rồi.” Tào Đắc Chí thân thiết nói, “Ta cáo từ trước
Lâm phó tổng biên có thời gian thì đến ngành trinh thám chơi nha!”

“Được ạ.”

Lâm Huyên muốn đưa tiễn hắn nhưng Tào Đắc Chí đã xua tay nói, “Lâm phó tổng biên đi làm việc đi, không cần tiễn ta đâu.”

Nói xong, Tào Đắc Chí tiêu sái xoay người
Khi đi ngang qua Trương Dương và Thủy Châu Nhu, nụ cười trên mặt hắn lại biến trở về dáng vẻ máy móc công nghiệp ban đầu, không mất lễ phép, chỉ là không có nhiệt tình trong đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Quấy rầy các vị rồi.”

Lâm Huyên cũng cười với hai người một tiếng rồi vội vàng trở về phòng làm việc
Phương Trình thấy vậy không khỏi mừng rỡ vô cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có câu một người đắc đạo, gà chó cũng lên trời
Ban đầu hắn quyết định làm phụ tá cho Lâm Huyên đúng là quá cơ trí
Sau lưng Lâm Huyên quả nhiên có hậu trường, hơn nữa còn cực kỳ lớn
Thủy Châu Nhu và Trương Dương không nói gì nữa, mỗi người đều trở về phòng làm việc của mình
Khi sắp đi vào phòng, Trương Dương đột nhiên quay đầu mắng đám biên tập viên vẫn còn đang ngẩn người:

“Nhìn cái gì, đi làm việc cho ta!”

Mọi người vội vàng đáp lời, chỉ là trên mặt vẫn còn vẻ rung động vì cái tên vừa được nghe
..
Lâm Huyên trở lại phòng làm việc, việc đầu tiên nàng làm là gọi điện thoại cho Lâm Uyên
Điện thoại vừa được kết nối, Lâm Huyên đã không kịp chờ đợi mà hỏi: “Ngươi nhờ Sở Cuồng giúp đỡ ta?”

“Cứ coi là vậy đi.” Lâm Uyên bình tĩnh trả lời, dường như đã dự liệu được chị gái sẽ gọi điện tới
“Quan hệ giữa các ngươi tốt lắm à?” Dù đã đoán được mấy phần chân tướng, Lâm Huyên vẫn không khỏi háo hức hỏi
Lâm Uyên không trả lời câu hỏi này mà chỉ cười nói: “Ở công ty có cần giúp gì thì cứ nói với ta là được.”

“Được được, hiểu rồi, cảm ơn Sở Cuồng giùm chị nha.”

“Người nhà mà, không cần cảm ơn.”

“Ai cảm ơn ngươi, ta bảo cảm ơn Sở Cuồng mà!”

“À ừm.”

“Vậy có phải là hơi thiếu lòng thành không nhỉ
Hay là gặp tận mặt để cảm ơn hắn?”

“Không cần đâu.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Uyên bình phục lại tâm tình rồi không kịp chờ đợi mà mở email lên
Mail mà Tào Đắc Chí gửi tới đã nằm sẵn trong hộp thư, mà tiêu đề email là:

Công Chúa Bạch Tuyết
Đây là tác phẩm Sở Cuồng đã thức cả đêm để viết ra
Không hề do dự một giây, nàng lập tức mở ra xem dù trong lòng có đôi chút thấp thỏm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy Sở Cuồng vô cùng lợi hại nhưng đây cũng là tác phẩm truyện cổ tích đầu tay của hắn
Hơn nữa bản thảo này chỉ viết trong có một đêm, chất lượng có đủ để so sánh với các tác giả cổ tích nổi tiếng khác không
Cùng lúc đó
Trong phòng làm việc của Thủy Châu Nhu
Trở lại phòng làm việc cả Thủy Châu Nhu và trợ lý đều không nói gì
Thật lâu sau trợ lý mới cảm khái một câu:

“Không ngờ sau lưng nàng ta lại là Sở Cuồng.”

Thủy Châu Nhu chậm rãi tỉnh táo lại, thẳng thừng nói: “Nơi này vốn là trại tập trung của con ông cháu cha, ba người chúng ta đều dựa vào quan hệ mới có thể trở thành phó tổng biên tập.”

“Không thể nói như vậy, năng lực của ngài vốn là cao nhất.” Trợ lý lại nịnh bợ
“Thật ra đây không phải là chuyện xấu
Khi cả ba người đều có bối cảnh mạnh thì ai trở thành tổng biên tập phải xem thực lực của người đó
Dù là Sở Cuồng cũng phải tuân thủ quy tắc này, cho nên hắn chỉ có thể ủng hộ Lâm Huyên ở phương diện tác phẩm
Nhưng chúng ta đều biết Sở Cuồng chưa bao giờ là tác giả viết truyện cổ tích!”

“Cũng đúng.” Thủy Châu Nhu từ từ thả lỏng
Cho dù bối cảnh của Lâm Huyên rất lợi hại thì sao
Cả ba phó tổng biên đều không yếu, cho nên vẫn phải xem thành tích thế nào
Nơi này là ngành cổ tích, phải dùng chất lượng truyện cổ tích để nói chuyện
Mà trong phòng làm việc cách vách, Trương Dương cũng đưa ra kết luận tương tự:

“Nếu nơi này là ngành trinh thám, ta trực tiếp nhận thua là được
Nhưng nơi đây là ngành cổ tích, chẳng lẽ Sở Cuồng còn biết viết cổ tích hay sao?”

Trợ lý cười nói: “Dù biết hay không thì hắn cũng đã viết rồi, hơn nữa còn giao bản thảo cho Lâm Huyên.”

“Dù sao hắn cũng là Sở Cuồng, tự tin như vậy cũng không có gì lạ.” Trương Dương khẽ mỉm cười, “Nhưng ta từ nhỏ tới lớn đều không rời khỏi thư viện, ta biết trên thế giới này không hề có tác giả toàn năng
Cho dù là thiên tài như Sở Cuồng cũng là lần đầu tiên viết truyện cổ tích, đối với một lĩnh vực xa lạ rất khó có thể biểu hiện tốt được, mà lần đầu tiên viết cổ tích hắn còn phải đối mặt với đối thủ như Kỳ Kỳ lão sư, Kim Sơn lão sư.”

“Cũng đúng.” Trợ lý yên lòng nói hùa theo
“Nhưng không thể không thừa nhận, lúc biết được tin tức Sở Cuồng là hậu trường của Lâm Huyên, ta luống cuống thật sự.”

“Ai mà không hoảng?” Trương Dương hừ một tiếng, “Ta cũng hoảng vậy, đừng nói ta, ngươi không thấy mặt của Thịt Hầm lúc đó xanh rờn như tàu lá chuối à
Tôn đại thần Sở Cuồng không phải là bối cảnh bình thường đâu.”

“...”

(Chú thích: Trương Dương cố ý nói trại tên của Thủy Châu Nhu là Thuỷ Châu Nhục, nghĩa là món thịt hầm.)

Trợ lý không dám gọi Thịt Hầm, hắn ho khan một tiếng rồi đùa một câu: “Vậy lần này chúng ta phải đồ sát đại thần rồi?”

Trương Dương bĩu môi: “Về kê gối mà ngủ
Chỉ là bắt nạt Sở Cuồng chưa từng viết truyện cổ tích thôi, cỡ như ngươi mà đòi đồ sát đại thần, ngươi thử tìm xem có ai giỏi hơn Sở Cuồng trong những thể loại mà hắn từng viết đi?”

Trợ lý cười gượng một tiếng
Trương Dương xoa xoa tay: “Mà ta lại chính là fan của Sở Cuồng lão sư đây nè, không ngờ lại có ngày ta có thể đứng đánh lôi đài với hắn, cho dù cái lôi đài này hoàn toàn không công bằng với thần tượng của ta.”

Hiểu rõ một điểm này, Thủy Châu Nhu và Trương Dương không còn căng thẳng nữa
Để cho một tác giả chưa từng viết cổ tích so tài với tác giả viết cổ tích lâu năm
Bản thân chuyện này vốn là không công bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.