Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 508: Tìm bác sĩ tâm lý




“Hôm nay anh không muốn ăn.”

Lâm Dao đau lòng nói: “Cho anh mà.”

Lâm Uyên lập tức nhét lòng đỏ trứng muối vào mồm, sau đó ôn hoà xoa đầu em gái: “Để cảm ơn em, anh quyết định nhường lại toàn bộ rau cải của bữa tối cho em ăn hết.”

“Anh nằm mơ đi!” Lâm Dao trợn trừng mắt
Lâm Huyên ngồi trên ghế sô pha xem tivi, bản tin cũng đang đưa tin về Ca Sĩ Giấu Mặt:

“Chương trình âm nhạc Ca Sĩ Giấu Mặt còn chưa chính thức quay đã được công chúng chú ý, Dương Chung Minh lão sư và một số khúc phụ khác đã công khai tuyên bố sẽ xuất hiện trong chương trình với vai trò giám khảo, bọn họ muốn cống hiến cho nền âm nhạc Lam Tinh…”

“Chương trình này chắc hẳn là rất hay.” Lâm Huyên vui vẻ nói, “Xem ra lại có show hay để xem
Chỉ là không biết mấy ca sĩ ta yêu thích có tham gia không nữa.”

Vừa nói xong, nàng đột nhiên quay đầu nhìn em trai: “Tiểu khúc phụ Tiện Ngư không được mời tham gia sao
Nếu em cũng tham gia Ca Sĩ Giấu Mặt thì chị đây xem càng thấy vui hơn
Chị còn chưa từng thấy em trai mình trên tivi đâu.”

“Em đang cân nhắc.” Lâm Uyên ảo não đáp
Lâm Huyên gật đầu, lại hỏi: “Sở Cuồng lão sư định khi nào ra mắt sách mới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Để chị thiết kế sẵn bìa cho tác phẩm đó luôn
Nhưng mà chị chỉ hỏi em vậy thôi, đừng có thúc giục Sở Cuồng lão sư đó.”

“Hắn vẫn còn đang viết.”

Trên thực tế từ khi biết đến chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt, Lâm Uyên đã không có tâm tình động đến truyện cổ tích
Hắn đột nhiên hỏi:

“Chị, có phải lúc trước em không có bệnh sợ chụp hình quay phim, thậm chí còn rất thích chụp hình chung với mọi người không?”

Lâm Huyên sửng sốt: “Sợ chụp hình?”

Lâm Uyên gật đầu: “Bây giờ mỗi lần đứng trước ống kính em đều cảm thấy không thoải mái, theo bản năng chỉ muốn tránh né.”

“Sao lại thế được?” Lâm Huyên lo âu nói, “Lúc trước em chụp hình rất tự nhiên mà, hơn nữa khi còn bé giấc mơ của em là trở thành ca sĩ đứng dưới ánh đèn sân khấu, sao bây giờ lại biến thành như vậy
Là vì cổ họng không tốt sao?”

Lâm Uyên im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Huyên không màng tới tin tức trên tivi nữa, nàng đứng lên đi tới đi lui
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chẳng trách lần trước em lại khó chịu như vậy khi bị Dao Dao quay video cảnh em nhổ răng
Chị còn tưởng là vì em sợ mất hình tượng, hoá ra là vì camera khiến em không thoải mái?”

“Lần đó cũng ổn, không quá khó chịu.” Hắn có thể miễn cưỡng tiếp nhận khi người quay phim là Dao Dao
Lâm Huyên cắn môi nói: “Nhất định là một loại bệnh tâm lý
Chị sẽ tìm bác sĩ tâm lý cho em, đừng quá lo lắng, trước đây em không bị, hẳn là sau này bị chuyện gì đó kích thích nên mới như thế.”

“Bác sĩ tâm lý?” Lâm Uyên ngẫm nghĩ rồi nói, “Thôi để em tự tìm được rồi.”

Lâm Huyên hít sâu một hơi, vẫn còn rất lo lắng
“Người em quen biết chắc chắn là lợi hại rồi, vậy nhớ nhanh chóng tìm bác sĩ tâm lý thích hợp rồi đi khám thử một lần, nếu để lâu e là sẽ bệnh nặng hơn.”

“Vâng.” Lâm Uyên gật đầu, an ủi chị gái
“Cũng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là khi nhìn vào ống kính sẽ cảm thấy mất tự nhiên… Hay là chị thử dùng điện thoại di động quay em xem.”

Lâm Huyên gật đầu, cầm điện thoại lên
Lâm Uyên đội nón kết và đeo khẩu trang vào, sau đó để mặc cho chị gái quay video, quả nhiên không cảm thấy khó chịu gì nữa
Che mặt thì không thành vấn đề
Điều này khiến Lâm Uyên tự tin hơn nhiều
Nhưng theo quy tắc của chương trình, người thua sẽ phải tháo mặt nạ ra, cửa ải này đúng là không thể không đối mặt
“Phải tìm bác sĩ tâm lý.” Lâm Uyên đã có quyết định trong lòng
Ngay tối hôm đó, Lâm Uyên liên hệ xin giúp đỡ từ học trưởng Tôn Diệu Hoả
Tôn Diệu Hoả làm việc rất đáng tin cậy, nhưng khi biết Lâm Uyên cần gặp bác sĩ tâm lý, Tôn Diệu Hoả hốt hoảng hỏi ngay: “Học đệ đang buồn phiền chuyện gì sao?”

“Đúng vậy.”

Tôn Diệu Hoả do dự, hắn vốn muốn hỏi thăm Lâm Uyên nhưng lại cảm thấy nếu phải tìm tới bác sĩ tâm lý thì đó hẳn là chuyện hắn không giúp được, bèn nghiêm túc nói:

“Không thành vấn đề!”

Có trời mới biết Tôn Diệu Hoả nghiêm túc đến cỡ nào
Khi học hát bài hát mới hắn cũng không nghiêm túc đến vậy
Rốt cuộc Tôn Diệu Hoả cũng tìm được một vị bác sĩ thích hợp với Lâm Uyên
“Bác sĩ tâm lý này có danh tiếng rất tốt, là người chuyên nghiệp nhất ở Yến tỉnh
Ngoài ra nàng cũng sẽ tuyệt đối giữ bí mật thông tin của khách hàng, ngay cả ta cũng không moi được một chữ nào.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì chứ.” Tôn Diệu Hoả nghiêm túc đáp, “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giúp học đệ giải quyết khúc mắc trong lòng
Thực ra trước đây ta cũng từng đi gặp bác sĩ tâm lý vì một số phiền não trong giới âm nhạc
Ta đã mời nàng tới Tần tỉnh, vấn đề chi phí cứ để ta xử lý, học đệ chỉ cần đến gặp nàng một lần là được, hoặc gọi nàng đến gặp học đệ…”

“Ta sẽ đến đó.”

“Được.”

Sáng hôm sau, Tôn Diệu Hoả lái xe tới đón Lâm Uyên, chở hắn đến một khách sạn cao cấp
“Nàng đang ở nơi này, nhưng nàng không biết thân phận của học đệ
Học đệ lên trò chuyện với nàng đi, ta ở đây chờ.”

“Được rồi.”

Lâm Uyên xuống xe, đi vào khách sạn và lên phòng đã hẹn trước
Hắn cảm thấy hơi căng thẳng, có một số bí mật không cách nào nói ra miệng, dù đối phương là bác sĩ tâm lý cũng không thể giãi bày
Dưới tình huống như vậy, vị bác sĩ này thật sự có thể chữa bệnh cho hắn được sao
Cốc cốc cốc
Lâm Uyên vừa gõ cửa vừa lo lắng
Người ra mở cửa là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, ngoại hình rất xinh đẹp
Thấy Lâm Uyên, ánh mắt nàng không hề thay đổi mà chỉ ôn hoà cười một tiếng: “Ngươi chính là vị khách đã hẹn trước
Xin mời vào.”

Người này không gọi hắn là bệnh nhân
Lâm Uyên đột nhiên buồn cười nghĩ
Vào trong phòng, nàng mời Lâm Uyên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ngồi đối diện hắn
“Trên bàn có các loại thức uống, ngươi thích uống gì thì mời nói để ta chuẩn bị
Rèm cửa sổ không mở nên phòng hơi tối, nếu ngươi thấy ngại ta sẽ mở đèn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.