Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 607: Phô Trương!




“Nguyên Tịch quá đáng thương!”

“Lan Lăng Vương, nghênh đón sự báo thù của chúng ta đi!”

“Ngươi đã biết cái gì là hoạ từ miệng mà ra chưa?”

“Nữ thần vạn tuế!”

“Quý trọng cơ hội ca hát cuối cùng của ngươi đi, sau đó khi ngươi tháo mặt nạ chúng ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

“Nữ Thần Báo Thù không chỉ có một người, nàng đại biểu cho tất cả những ca sĩ từng bị Lan Lăng Vương công kích!”

“Có thể tuyên bố ai thắng luôn rồi, ta không muốn nghe Lan Lăng Vương hát nữa.”

“Ta đột nhiên không thích Lan Lăng Vương nữa rồi.”

Là đám fan của Nguyên Tịch và các ca sĩ kia, cùng với các cư dân mạng không thích Lan Lăng Vương
Bọn hắn đều tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì mấy đợt biểu diễn gần đây Lan Lăng Vương không có sơ hở nào nên bọn hắn không có cơ hội công kích, nhưng bọn hắn không hề biến mất
Bọn hắn vẫn luôn chờ đợi, đợi đến lúc Lan Lăng Vương thua
Đợi ngày Lan Lăng Vương phải tháo mặt nạ
Một khi mất đi sự bảo vệ của mặt nạ, Lan Lăng Vương sẽ phải nghênh đón một cơn bão chỉ trích
Hôm nay là trận chung kết, Lan Lăng Vương ắt sẽ phải tháo mặt nạ, cho nên bọn hắn đều tới rồi
Mà khi tiếng khóc của Nữ Thần Báo Thù vang lên, ngay cả người qua đường cũng bắt đầu thấy phiền lòng
Hình như Lan Lăng Vương có hơi quá đáng
Chỉ có một số người ủng hộ Lan Lăng Vương mới quật cường đứng về phía hắn
Hắn không có sai
..
Trên ghế giám khảo, Trịnh Tinh thở dài một tiếng
Nếu là người tinh tế ắt sẽ nhận ra trong mắt nàng loé lên một tia khinh thường
Duẫn Đông trầm mặc
Diệp Tri Thu biểu lộ cảm xúc rất phức tạp sâu xa
Mà Dương Chung Minh thì ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương, ngồi thẳng người lên
Trận này… ngươi định hát như thế nào đây
Nguyên Tịch, ngươi đi quá giới hạn rồi
Ngươi giành được sự ủng hộ của toàn thế giới, nhưng đối thủ của ngươi là người khổng lồ
Mà không chỉ có một
Ngươi không chống lại nổi, toàn thế giới cũng không chống nổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
..
Đội nhạc nhìn về phía Lâm Uyên
Lâm Uyên khẽ gật đầu ra hiệu
Các loại nhạc khí hoà âm vang lên, trên màn hình lớn xuất hiện thông tin về ca khúc
Lần này không có tin tức dư thừa, chỉ có hai chữ duy nhất:

Phô Trương
(Bài hát Phô Trương của Lâm Chí Huyền - youtube.com/watch
v=nU4QzveqqQg)

Song khi nhạc nền còn đang vang lên, Lâm Uyên đột nhiên nói vào micro một câu: “Tại sao lại phải báo thù?”

Tại sao lại báo thù
Ta đã làm chuyện gì khiến người người oán trách để ngươi lấy danh nghĩa “báo thù” phản kích ta
Cái chữ “thù” này quá lớn
Không cần phải như thế
Ngươi quá phô trương rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu ngươi chỉ là bất mãn thì không cần phải khoa trương biến nó thành “thù”
Nếu ngươi chỉ là thù oán cá nhân thì không nên dùng danh nghĩa hát vì các fan hâm mộ
Uỷ khuất của ngươi và uỷ khuất của các fan… thật sự giống nhau sao
Lan Lăng Vương đã làm ra chuyện gì tàn ác vô nhân tính đến độ ngươi phải giơ cao ngọn cờ báo thù sao
Không ai có thể trả lời
Lâm Uyên đột nhiên cười
Giọng hát của hắn truyền ra giữa tiếng cười phức tạp kia:

“Giữa bầu trời đêm, bạn chỉ nhìn thấy ngôi sao sáng nhất.”

“Giữa biển người, bạn chỉ hâm mộ người thành công nhất.”

Đơn giản hai câu với tiếng hát bình tĩnh nhưng lại giống như muốn xé rách tất cả
Khán giả lập tức nghe ra trong giọng hát của Lâm Uyên không giấu được nụ cười
Có người nổi giận
Ngươi đang cười cái gì
Ngươi có tư cách gì mà cười
Người ta khóc như vậy mà ngươi còn cười được
Đúng lúc này, trước vô số ống kính camera, Dương Chung Minh đột nhiên cũng mỉm cười, một nụ cười không hề che giấu chút nào
Sao khúc phụ Dương Chung Minh cũng cười rồi
Có người sửng sốt
Trong không khí bi thương như vậy, vì sao Dương Chung Minh lại cười
Giống như việc mọi người cũng không hiểu Lan Lăng Vương dựa vào cái gì mà cười
Dương Chung Minh nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương
Quả nhiên ngươi không thật sự “không sao cả”
Đối mặt đi
Đi phát hiện chân tướng đi
Tiếng cười của Lâm Uyên chậm rãi thu liễm lại, chỉ còn lại vẻ cười cợt như đang muốn gây hấn với cả thế giới
Nhưng kỳ thật, hắn không giễu cợt bất kỳ ai, hắn chỉ đang tự giễu chính mình:

“Có ai không khao khát được đứng giữa sân khấu, để ánh đèn vinh quang chỉ chiếu rọi vào chính mình
Hết chương trình, rèm buông xuống, còn ai quan tâm ngươi nghĩ cái gì
Ai quan tâm ngươi đang làm gì?”

Bình luận mắng chửi vẫn không ngừng nhảy lên, có khán giả cau mày nhìn Lan Lăng Vương
Lâm Uyên không nhìn thấy, nhưng dường như hắn nghe được
Hắn khẽ lắc đầu, cao giọng hát:

“Phô trương không phải là cái tội
Chỉ là để thoả mãn cuộc sống trống rỗng không hề thú vị này.”

“Những ánh mắt nhòm ngó ấy, những lời chỉ trích ấy, đều là thú vui tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu của người khác.”

Đột nhiên nhạc nền trở nên cao và dồn dập
Lâm Uyên nhìn xuống từng gương mặt dưới khán đài, tiếng hát như đang hỏi:

“Lẽ nào cứ nhất định phải phô trương như thế, không cần màng đến thật giả đúng sai?”

“Vẻ ngoài phô trương quan trọng hơn giá trị thực, còn ai muốn nói lời thật lòng?”

Khi đoạn điệp khúc này xuất hiện, từng con chữ ca từ hiện rõ ràng trên màn hình lớn, tiếng hát của Lan Lăng Vương như đang tàn phá mọi thứ, ngay cả những bình luận mắng chửi cũng tắt ngóm
Từng gương mặt đều trở nên cứng đờ
Có người mờ mịt, có người đỏ mắt
Trước mắt Lâm Uyên hiện ra tràng cảnh mình đứng trên sân khấu suốt mấy lần thi trước, rồi lại nhớ đến nhóm fan hâm mộ đứng ở bên ngoài cùng với tấm biểu ngữ bị vô số người giẫm đạp
Hắn cũng nhớ đến cô bé nữ sinh với đôi mắt đỏ hoe đang cố lau chùi tấm biểu ngữ
Câu hỏi của hắn đột nhiên biến thành lời khẳng định, từ khẳng định lại trở nên kiên định
“Chỉ cần có vẻ ngoài đáng kinh ngạc
Chỉ cần nội dung thật là giật gân
Mỗi khi mở miệng chỉ cần nói lời ba hoa, vui cười giận mắng… Đến khi đêm về mới dám đứng ở trước gương len lén nói ra những lời thật lòng.”

Không còn những câu hỏi, chỉ là lời trần thuật
Vô số người há mồm ngây ngốc
Còn ai quan tâm đến sự thật
Thực ra chẳng ai quan tâm cả
Ta cũng từng muốn học cách không quan tâm như vậy, nhưng ta không học nổi
Tiếng hát của Lan Lăng Vương giống như một lời độc thoại, từng chữ như kinh Phật bắn thẳng vào tim mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.