Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 611: Bài hát này ta dành tặng cho chính mình




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hiện trường lập tức sôi trào
“Trời ạ, Lan Lăng Vương quá trâu!”

“Rõ ràng hắn chỉ cần chọn Phô Trương là thắng luôn rồi!”

“Lần này ta phục rồi, mẹ nó như vậy mới là đàn ông chứ!”

“Làm sao ngươi biết Lan Lăng Vương là đàn ông?”

“Nói nhảm, trong toàn bộ chương trình Lan Lăng Vương đều dùng giọng chính của mình là giọng nam, nói rõ giọng nữ chỉ là giả giọng mà thôi
Hắn chắc chắn là nam ca sĩ!”

Mà cư dân mạng cũng hưng phấn vô cùng
“Lại tiếp tục hát
Đây là đang cho Bá Vương cơ hội nha!”

“Ta cảm thấy Bá Vương không thắng nổi Phô Trương.”

“Lan Lăng Vương thật sự không sợ Bá Vương!”

“Mẹ nó tinh thần hắn bất khuất vô cùng
Nữ Thần Báo Thù không chỉ thua trận đấu mà còn thua về cách làm người!”

Lâm Uyên cảm thấy đây chẳng phải là vấn đề gì lớn
Tuy lựa chọn Phô Trương làm ca khúc chung kết thì rất an toàn nhưng hắn vẫn hy vọng mỗi một vòng thi sẽ có một bài hát khác nhau
Hơn nữa cuộc thi này sắp kết thúc rồi
Có thể hát thêm một bài thì cớ sao mà không làm
Đối với Lâm Uyên thì việc này còn quan trọng hơn lấy được hạng nhất
Vả lại, ai nói không có Phô Trương thì hắn không giành được hạng nhất
..
Bá Vương ngây ngẩn cả người
Hắn không ngờ Lan Lăng Vương lại không dùng Phô Trương để thi đấu mà muốn thi với mình bằng một bài hát khác
Dưới mặt nạ, Phí Dương không hề cảm thấy vui mừng
Không biết vì sao, hắn không vui nổi
Giờ khắc này Phí Dương bỗng dưng nhớ lại lời đánh giá của Lan Lăng Vương và Dương Chung Minh, cùng với những người trong giới ca nhạc, kể cả một số fan ruột của hắn
“Không có tình cảm trong đó.”

“Hắn quá theo đuổi kỹ thuật hát.”

“Phí ca vương hát càng ngày càng giống cái máy.”

“Cao âm của Phí ca vương ngày càng cao, nhưng ta nghe xong chỉ cảm thấy trống trải, quay đầu đi ta lại quên mất hắn vừa hát cái gì, dù rằng lúc nghe nhạc vẫn cảm thấy rất sung, rất kích thích.”

“Kỹ thuật hát của Phí Dương đã đại thành rồi, nhưng tác phẩm kinh điển lại ngày càng ít.”

Trong lòng Phí Dương đột nhiên cảm thấy rất hốt hoảng
Ta cố gắng luyện tập kỹ thuật hát như vậy là để bản thân không ngừng mạnh hơn…

Ta có lỗi gì chứ
Lúc này, Phí Dương bỗng nhớ tới màn trình diễn vừa rồi của Lan Lăng Vương
Cổ họng của Lan Lăng Vương vẫn chưa khôi phục, lúc hát Phô Trương, giọng hắn bị khàn đi, mấy chữ cuối cùng còn hơi lạc âm…

Nếu xét về góc độ chuyên nghiệp thì đó là một màn thi thất bại vô cùng
Nhưng vì sao không một ai cảm thấy đó là vấn đề
Thậm chí chẳng ai nhắc tới một điểm này
Mọi người không phát hiện ra sao
Không phải
Người nào có tai cũng đều nghe được
Nhưng bọn họ vẫn dành cho Lan Lăng Vương tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất, sự tôn trọng cao nhất, số phiếu tuyệt đối nhất
Đó là vì cảm xúc
Toàn bộ tâm tình và cảm xúc của hắn đều trút vào trong tiếng ca
Với thực lực của Lan Lăng Vương, hoàn toàn có thể khống chế không để mình hát bể tiếng hai lạc nhịp, bất kỳ ca sĩ chuyên nghiệp nào đều làm được
Cho nên câu trả lời chỉ có một: Lan Lăng Vương không quan tâm
Hoá ra thứ khiến người ta cảm động nhất không phải là kỹ thuật hát, không phải cao âm, không phải một sự trình diễn chuyên nghiệp nào ——

Mà chính là cảm tình, là xúc cảm, là lý do hắn đứng trên sân khấu
Là trái tim ban sơ nhất của một ca sĩ
Cho nên mọi người không để ý tới chút tỳ vết đó, bởi vì trong mắt khán giả, đó là một loại hoàn mỹ khiến bọn họ càng thêm rung động
Chính mình cũng đã bị rung động, không phải sao
Bá Vương đột nhiên cười một tiếng
Sau đó hắn khom người chào khán giả: “Ca khúc này ta xin dành tặng cho chính mình.”

Phí Dương lặng lẽ nói thêm ở đáy lòng:

Dành tặng cho thiếu niên vì giấc mơ của mình mà đứng trên con phố hát đến khản giọng vẫn không người nào chịu dừng chân đứng lại nghe hắn hát, chỉ có thể lặng lẽ bật khóc khi đêm về
Dành tặng cho hai năm chui rúc dưới phòng thu tầng hầm, chỉ ôm cây đàn ghi-ta cũ nát hát cho vài người nghe
Dành tặng cho chính mình phải ăn mì gói đến mấy tháng để mua được một cây đàn ghi-ta mới
Bá Vương hát ca khúc tên là “Ngươi”
Bài hát này không có cao âm, không có kỹ thuật, chỉ có cách biểu diễn chân thành nhất, câu từ chất phác nhất
Hát xong, Bá Vương thấy có khán giả đang rơi lệ
Mà chính hắn cũng đã lệ rơi đầy mặt
Hắn khom người xuống, giọng nói trở nên khàn khàn: “Cảm ơn Dương Chung Minh lão sư đã viết ra bài hát này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó đã từng khích lệ ta đi qua những năm tháng gian nan nhất trong cuộc đời.”

Cũng cảm ơn Lan Lăng Vương
Ngươi nói không hề sai, bài hát của ngươi đã dạy ta rất nhiều
Đây là lần đầu tiên sau khi thành danh, Bá Vương quên đi tất cả, chỉ hát bằng chất giọng khi mình còn là một nghệ sĩ hát rong trên đường phố
Hắn không che giấu, không sợ hãi, không sợ phải làm vạn năm lão nhị
Hắn chỉ hát một ca khúc khiến người xem cảm động, khiến chính mình cảm động
Trận đấu này hắn không còn quan tâm đến thắng thua được mất
Trong tiếng vỗ tay của khán giả, Phí Dương rời khỏi sân khấu
..
Bá Vương thay đổi rồi…

Không còn là cao âm như bão táp, không còn là biến âm hoa lệ, không còn là kỹ thuật hát thần thánh, hắn chỉ dùng tiếng hát đơn giản nhất để đứng trên sân khấu này, nhưng lại hát hay hơn bất kỳ lần nào khác
Tất cả mọi người đều vỗ tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên cũng vỗ tay, hắn đã đoán được đối phương là ai
Tin rằng các giám khảo và một số người quen thuộc với Bá Vương cũng đã nhận ra thân phận này
Đây có thể xem là màn trình diễn tuyệt nhất của đối phương từ trước đến giờ
“Lan Lăng Vương lão sư.” An Hoành nhìn về phía Lan Lăng Vương
Tất cả mọi người cũng nhìn Lan Lăng Vương
Lâm Uyên đi lên sân khấu, hắn vẫn không nói câu nào mà chỉ khẽ gật đầu với đội nhạc
Đây là ca khúc cuối cùng của hắn trên sân khấu này, hắn không muốn lưu lại ấn tượng quá cuồng loạn cho khán giả
Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên
Giọng hát của Lâm Uyên rất trong trẻo thuần tuý:

“Ngược xuôi ngang dọc trên con đường dài… Bạn phải đi rồi sao?”

“Mong manh dễ vỡ, cao ngạo và tự mãn
Đã từng một thời tôi cũng như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.