(Chú thích: bài hát Con Đường Bình Phàm của Hoa Thần Vũ, thiên tài cao âm của Trung Quốc - youtube.com/watch
v=YETtxwHNonY)
Tiếng hát của Lâm Uyên cũng đơn giản và chân chất vô cùng, hắn bỏ hết các kỹ xảo, chỉ dùng bản chất của tiếng ca để hát, trận chung kết sôi nổi nóng bỏng mà mọi người tưởng tượng không hề xuất hiện
Mà ngược lại
Trên cái sân khấu từng bị cao âm và kỹ thuật hát tẩy lễ, cuối cùng trận chung kết không hẹn mà gặp, cả hai vị ca sĩ đều lựa chọn một cách thức hát khác biệt
Nhưng không ai cảm thấy thất vọng
Bọn họ chỉ thấy vui vẻ và yên tâm
“Sục sôi hưng phấn, đứng ngồi không yên
Bạn muốn đi đâu?”
“Như một câu đố thầm lặng, bạn có đang lắng nghe câu chuyện mà tôi kể…”
Lâm Uyên cao giọng hát vào điệp khúc
Bài hát này hắn cũng đang dành tặng cho chính mình
“Tôi đã từng qua núi cao, vượt biển lớn, cũng xuyên qua biển người ngổn ngang
Tôi đã từng có được tất cả nhưng rồi chỉ trong chớp mắt đã tan thành mây khói.”
“Tôi đã từng lạc lối, đã từng thất vọng và đánh mất phương hướng
Cho đến khi nhìn thấy sự bình dị, tôi mới nhận ra đây là câu trả lời duy nhất.”
Dành tặng cho hắn ở kiếp trước
Tặng cho hắn ở kiếp này
Có khán giả nhắm mắt lại
Bài hát này không chấn nhiếp lòng người như Phô Trương, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo một cỗ lực lượng không thể giải thích được
Rất nhiều người cho rằng bài hát cuối cùng của Lan Lăng Vương sẽ khó lòng vượt qua được Phô Trương, nhưng khi tiếng hát vang lên, bọn hắn đột nhiên hiểu được
Không cần phải so sánh làm gì
Bài hát này hay vô cùng
Lúc này có rất nhiều bình luận xuất hiện trên màn hình
Vô số cư dân mạng không khống chế nổi tâm tình của mình:
“Có lẽ đây mới là dáng vẻ nên có của một trận chung kết.”
“Đây là sân khấu ca nhạc, Phô Trương là để vả mặt, để trút hết tâm tình
Nhưng bài hát này lại là lời giảng hoà
Không phải giảng hoà với đối thủ, mà là giảng hoà với khán giả, mở cửa trái tim mình ra cho khán giả nhìn được rõ ràng.”
“Ta thích bài hát này.”
“Nhất định phải nghe đi nghe lại tới cháy máy mới thôi.”
“Bây giờ ta không tưởng tượng ra được chương trình Ca Sĩ Giấu Mặt mùa thứ hai làm sao vượt qua được mùa này nữa
Lan Lăng Vương quá mạnh mẽ, trận chung kết này làm thoả mãn toàn bộ người yêu âm nhạc rồi!”
Giọng của Lâm Uyên bình tĩnh trở lại, bởi vì bình tĩnh mới là cách chính xác nhất để hát bài này
“Khi bạn vẫn còn đang mơ về tương lai của mình, không biết nó sẽ ổn hay sẽ tệ hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng với tôi mà nói đó đã là một bầu trời khác…”
“Tôi đã từng phá hủy mọi thứ thuộc về mình, chỉ muốn vĩnh viễn rời xa chốn này
Tôi đã từng rơi vào bóng đêm vô tận, muốn vẫy vùng nhưng không sao thoát khỏi
Tôi đã từng như bạn, như họ, như cỏ cây, hoa dại ngoài kia
Có tuyệt vọng, có khát vọng
Có khóc, có cười, bình dị là thế…”
Mạng đã từng như cỏ rác, cũng đã từng kinh tài tuyệt diễm, đã từng phẫn nộ và không cam lòng, đã từng buồn phiền vì vận mệnh… Nhưng những điều này rồi cũng thoảng qua như mây khói, bây giờ mọi thứ đều đã thay đổi, ta vì âm nhạc mà bắt đầu lại một lần nữa
“Hướng về phía trước, cứ thế mà đi, cho dù bạn đã từng được cho những gì
Hướng về phía trước, cứ thế mà đi, cho dù bạn đã từng bị cướp đi những gì
Hướng về phía trước, cứ thế mà đi, cho dù bạn sẽ đánh mất thứ gì.”
“Tôi đã từng qua núi cao, vượt biển lớn…”
Khi điệp khúc vang lên lần nữa, dường như Bá Vương bắt đầu hát theo, sau đó Thiên Nga Trắng cũng hát, cuối cùng rất nhiều ca sĩ bị đào thải còn đang ở trên sân khấu cũng đồng thời hát vang
Nhịp điệu đơn giản, ca sĩ chuyên nghiệp chỉ cần nghe qua một lần cũng đã nhớ được đại khái
Không chỉ có mấy ca sĩ còn ở trên sân khấu, dưới khán đài, đám người đã bị đào thải từ trước như Tôn Diệu Hoả, Triệu Doanh Các, Giang Quỳ… đều cùng hợp xướng
Dưới tấm mặt nạ, Bá Vương lại lặng lẽ rơi nước mắt, không biết bởi vì kết cục đã định hay vì bị ca từ làm cho cảm động, cho tới khi sau này tham gia một buổi phỏng vấn, Bá Vương hát ra câu “Tôi đã từng như bạn, như họ, như cỏ cây, hoa dại ngoài kia
Có tuyệt vọng, có khát vọng, có khóc, có cười, bình dị là thế”, mọi người mới hiểu được tâm tình hắn lúc này
“Ngày mai đã ở ngay trước mặt
Gió hiu hiu thổi, đường vẫn còn xa
Câu chuyện của bạn kể đến đâu rồi?”
Câu cuối cùng giống như một câu hỏi nhưng lại ngập tràn hy vọng
Nhân sinh chính là một con đường, nguyện đời tôi và bạn được bình thường nhưng không tầm thường
Bài hát này tên là Con Đường Bình Phàm
Hát xong, Lâm Uyên khom người chào khán giả, toàn bộ hội trường lại bị tiếng vỗ tay bao phủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không ai gào thét “trâu bò” hay “trời ạ”, nhưng biểu tình của mọi người đã nói lên tất cả, không bài hát nào hay và thích hợp cho bằng bài hát này
Trước màn hình, bình luận cũng trút xuống như thác đổ:
“Ta nghe như si như say.”
“Nguyện đời ngươi được bình phàm.”
“Chương trình này không cần hạng nhất.”
“Bọn hắn chỉ là một đám người nhiệt tình ca hát mà thôi —— à ngoại trừ Nữ Thần Báo Thù nha.”
“Ca khúc cuối cùng của Bá Vương khiến ta thích hắn hơn rất nhiều
Ta còn cho rằng Bá Vương sẽ thắng chứ, nhưng Con Đường Bình Phàm vừa ra thì ta thấy thắng thua chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Bài hát này đã hát lên nhân sinh của chúng ta.”
“Ba năm trước ta là tổng giám đốc của một công ty mới lên sàn chứng khoán, ba năm sau ta chuyển sang kinh doanh mấy quán ăn nhỏ, nhưng ta vẫn thấy rất hài lòng, đây là con đường bình phàm của riêng ta.”
“Bá Vương hát khiến ta bật khóc, Lan Lăng Vương hát khiến ta ngẩn ngơ đến quên cả khóc.”
Phản ứng của tất cả mọi người đều giống nhau
Thậm chí có người còn cho rằng Lan Lăng Vương chọn bài hát này để thi trận chung kết với Bá Vương là hoàn mỹ nhất, khiến ngày hôm nay sân khấu này trở nên tươi đẹp nhất
Hắn và Bá Vương đều đang nói lên một đạo lý:
Không cần cao âm, không cần kỹ thuật hoa lệ, chỉ cần hát bằng cả tấm lòng thì số lượng khán giả muốn nghe ngươi hát cũng nhiều đến mức lấp đầy năm châu bốn bể.