[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng vậy, cho nàng thời gian tỉnh táo lại nha
Trước đó nàng còn từng mời Ngư phụ đi ăn cơm hỏ hỏ hỏ
Tuy là bị từ chối…
Nhưng đây là cảm giác gì chớ
Cao nhân ở bên cạnh ta
..
Đây không phải chỉ là suy nghĩ của các bạn học trường nghệ thuật Tần châu
Trong phòng làm việc của Ảnh Tử
La Vi và các trợ thủ là khán giả trung thành của chương trình, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ giây phút Lan Lăng Vương tháo mặt nạ
Thế là bọn hắn choáng váng
“Đây không phải là Ảnh Tử lão sư sao?”
“Ảnh Tử lão sư là Tiện Ngư
!”
“Trời ạ!”
“Ảnh Tử Sở Cuồng Tiện Ngư thật ra không phải ba người mà là hai người
!”
Ảnh Tử lão sư không chỉ biết hội hoạ, hắn còn biết soạn nhạc, hơn nữa còn biết ca hát
Cái gì thế này
Thật ra những người ngây ngốc nhiều nhất chính là nhân viên trong phòng làm việc của Ảnh Tử
Bởi vì người khác chỉ thấy Lan Lăng Vương là Tiện Ngư, mà bọn hắn thì biết thêm một chân tướng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lan Lăng Vương không chỉ là tiểu khúc phụ Tiện Ngư
Hắn còn là hoạ sĩ vẽ manga thành thần Ảnh Tử lão sư
La Vi theo bản năng nhìn về phía Kim Mộc đang ngồi trên ghế sô pha và mỉm cười thần bí, nàng thét to:
“Kim thúc, ngươi đã biết từ trước
!”
“Đúng vậy.” Kim Mộc biết tới lúc mình nên ra sân rồi
“Nhưng thân phận Ảnh Tử lão sư vẫn cần phải giữ bí mật
Ta đã thêm một phụ lục bảo mật vào trong hợp đồng lao động của các ngươi, lát nữa nhờ mọi người ký tên nhé
Đương nhiên đổi lại các ngươi cũng có thêm chỗ tốt, sau này mỗi người được tăng thêm 2.000 đồng vào tiền lương tháng, đây là phúc lợi ta đã xin với ông chủ cho các ngươi.”
“Kim thúc vạn tuế!” Mọi người hưng phấn rống to
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lan Lăng Vương là Tiện Ngư, đồng thời còn là Ảnh Tử, đối với bọn họ thì đây chỉ là một loại drama hóng hớt, cách xa đời thực rất nhiều, nhưng phúc lợi tăng lương thì chính là lợi ích ở ngay trước mắt
“Không thêm tiền ta cũng đồng ý ký!” Một vị trợ thủ kích động nói, “Ta là fan cuồng của Tiện Ngư lão sư đây, list nhạc ta nghe hàng ngày toàn bộ đều là nhạc của Tiện Ngư lão sư đó
Ta nguyện ý giữ bí mật cho Ảnh Tử lão sư, ta nguyện ý đi theo Ảnh Tử lão sư suốt đời…”
Những người khác căm tức nhìn hắn, trợ thủ bèn ngại ngùng ngậm miệng lại
Kim Mộc bật cười ha hả, xem ra vấn đề bảo mật không khó khăn
La Vi ngồi bên cạnh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh
Nàng chợt nhớ ra Ảnh Tử lão sư từng nói tuy mình là học trò của hắn nhưng không phải đại sư tỷ
Bây giờ xem ra sư huynh sư tỷ của nàng hẳn chính là học trò của Tiện Ngư lão sư
Nàng đột nhiên ngây ngô cười to
Sư phụ của mình quả thật là kinh khủng
..
Lúc này buổi phát sóng trực tiếp còn chưa kết thúc
Sau khi Tiện Ngư tháo mặt nạ, hiện trường sôi trào rất lâu
Ngay cả đạo diễn Đồng Thư Văn đứng trong hậu trường cũng cười đến không ngậm miệng lại được
Rốt cuộc cũng tháo mặt nạ nha
Đâu chỉ có khán giả mong chờ giờ khắc này
Đồng Thư Văn hắn vẫn luôn biết thân phận của Lan Lăng Vương, hắn cũng mong chờ khoảnh khắc này vô số lần rồi
Nín nhịn mấy tháng, rốt cuộc không cần nghẹn nữa
Mà bên cạnh hắn, phó đạo diễn và các thành viên khác của tổ chương trình đều đang há hốc mồm
Thái độ của bọn hắn khiến Đồng Thư Văn cảm thấy rất thoải mái
Ta thích như thế nha
Cho đến khi mọi người bắt đầu an tĩnh lại một chút, An Hoành mới đi lên sân khấu lần nữa
Lúc này đám người Tôn Diệu Hoả đã trở về vị trí của mình, trên sân khấu chỉ còn lại An Hoành và Lâm Uyên
Hiện trường yên tĩnh lại, mọi người vô cùng chờ mong Tiện Ngư lão sư sẽ nói gì tiếp theo
An Hoành đương nhiên biết sự mong đợi của khán giả, bèn cười khổ nói: “Tiện Ngư lão sư, hoá ra lại là ngài
Sao ngài lại lấy thân phận của ca sĩ để dự thi
Trước đó tổ chương trình đã mời ngài đến làm giám khảo mà…”
Lâm Uyên đáp: “Ta vốn chính là ca sĩ.”
Hắn không ra vẻ khiêm tốn cũng không tỏ ra lạnh lùng cô quạnh, thái độ vẫn rất bình thường
Cảm giác sợ hãi ống kính chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, bây giờ hắn có thể làm chính mình
“Cái gì
Ngài…”
“Khi ta đến Tinh Mang ký hợp đồng lần đầu tiên là ta dùng thân phận ca sĩ chuẩn bị vào nghề
Nhưng bởi vì sức khoẻ có vấn đề…”
Lâm Uyên hơi do dự, hắn không nói cụ thể về bệnh tình của mình nhưng không biết sự im lặng đó đã đủ để khán giả tưởng tượng ra 7749 câu chuyện đẫm nước mắt
Hắn tiếp tục nói: “Bệnh tình chuyển biến nặng, cuống họng của ta xảy ra vấn đề
Bác sĩ nói ta không thể nào ca hát được nữa, thế nên ta mới bắt đầu làm nhạc sĩ, trong năm thứ hai đại học ta chuyển sang học hệ soạn nhạc.”
Ách
Tất cả mọi người đều sững sờ
Tiện Ngư làm nhạc sĩ là vì hắn không thể ca hát được, hắn thậm chí còn chưa từng có ý định học soạn nhạc ——
Đây là thần tiên ở đâu rơi xuống vậy
Ngươi nửa đường thay đổi mục tiêu cuộc đời, ngay sau đó trở thành tiểu khúc phụ giới soạn nhạc
Đây chính là thiên tài
Ta thấy là yêu nghiệt thì đúng hơn
An Hoành cũng trợn tròn mắt, miệng lẩm bẩm: “Cho nên ngài đổi sang học soạn nhạc thật ra là việc bất đắc dĩ, kết quả lại lấy được thành tựu lớn như vậy
Thế còn bây giờ…”
“Sức khoẻ hồi phục, cho nên cuống họng cũng tốt lên rồi.”
Lâm Uyên không giải thích quá nhiều
Tiếp theo hắn nói đại khái về lý do mình tham gia chương trình
“Vừa hay có một chương trình ca nhạc, thế nên ta muốn hoàn thành giấc mộng làm ca sĩ thôi.”
“Cho nên…” An Hoành cảm khái nói, “Cho tới bây giờ không hề có ca khúc nào Tiện Ngư viết cho Lan Lăng Vương, bởi vì toàn bộ ca khúc ngài hát trong chương trình đều là tự mình sáng tác!”
“Không phải.” Lâm Uyên nói, “Còn có một bài của Dương Chung Minh lão sư
Duy chỉ có bài đó là không phải do ta sáng tác, nhưng bài hát đó ta muốn tỏ lòng tôn kính với Dương Chung Minh lão sư, ta xem hắn như thầy của mình…”
Camera quay tới gương mặt Dương Chung Minh
Dương Chung Minh mỉm cười nhìn Lâm Uyên, ánh mắt của hắn ôn hoà hơn bao giờ hết, nhất là khi nghe được Lâm Uyên coi mình là thầy, khoé môi hắn cong lên thành một nụ cười xán lạn
Đứa nhỏ này thật là
Rõ ràng cho tới bây giờ mình cũng có dạy hắn cái gì đâu…