Lâm Uyên ngẩn người
Lá thăm trên tay hắn đúng là có bốn chữ —— trời cao biển rộng
Trận này quá đơn giản, vừa hay hắn còn có một bài hát cùng tên mà chất lượng lại tương đối khá
“Ta cũng muốn rút.” Trịnh Tinh lập tức rút ra một quả cầu, lá thăm bên trong có ba chữ: Bất đắc dĩ
Trịnh Tinh bĩu môi: “Đúng thật là bất đắc dĩ, cho ta trời cao biển rộng thì không cho!”
Dương Chung Minh không nói lời nào, lặng lẽ rút thăm
“Đạp gió rẽ sóng?”
Người dẫn chương trình An Hoành vui vẻ nói: “Thành ngữ của ngài và Tiện Ngư lão sư rất hợp nhau nha
Ngài đã có ý tưởng chưa?”
Dương Chung Minh không nói gì
Trịnh Tinh suỵt một tiếng rồi chỉ tay vào đầu mình: “Hắn đã bắt đầu viết ca khúc rồi.”
An Hoành choáng váng
Cái gì đấy
Sáng tác ngay tại chỗ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
An Hoành không biết đây là thật hay giả, nhưng sau khi Dương Chung Minh thấy được chủ đề thì quả nhiên không nói gì nữa, giống như đã bắt đầu sáng tác ở trong đầu
Đợi tất cả mọi người rút thăm xong, An Hoành cười nói: “Thật xin lỗi, tiếp theo phải nhốt các vị vào phòng tối rồi.”
..
Cái gọi là phòng tối thật ra chính là phòng của mỗi nhạc sĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phòng tối của Lâm Uyên chính là căn phòng hồng quen thuộc
Nhân viên công tác chuẩn bị cho hắn thức uống và trái cây, còn nhắc nhở một câu: “Cần gì thêm thì ngài cứ nói với ta.”
Lâm Uyên lắc đầu: “Không cần làm phiền, ta sẽ ra ngoài ngay thôi.”
Nhân viên công tác ngẩn người, sau đó lắc đầu đáp lại: “Thật xin lỗi Tiện Ngư lão sư, theo quy tắc của tổ chương trình thì trước khi ngài viết xong bài hát thì không được đi ra ngoài, trừ lúc đi nhà vệ sinh hoặc buổi tối về khách sạn nghỉ ngơi.”
Lâm Uyên cũng ngẩn ra: “Không phải viết xong là được ra ngoài sao?”
Nhân viên công tác bỗng không biết nên đáp lời như thế nào
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn sợ đến ngây người
Chỉ thấy Lâm Uyên ngồi vào chỗ, liên tục sử dụng phần mềm soạn nhạc như không cần phải dừng lại suy nghĩ lấy một giây nào
Biểu hiện này không giống với các nhạc sĩ khác nha…
Đợt trước, các nhạc sĩ bị nhốt trong phòng tối đều không ngừng vò đầu bứt tai, có người vỗ đầu đến muốn rơi cả não
Kết quả tới tay Tiện Ngư thì sao việc viết ca khúc đơn giản như cầm chai nước suối lên uống ừng ực vậy
Gần một tiếng sau, Lâm Uyên uống một hớp nước rồi ngẩng đầu hỏi nhân viên công tác: “Có cần thu âm phối nhạc tại chỗ luôn không?”
“Không cần…” nhân viên công tác lơ ngơ đáp
Lâm Uyên gật đầu một cái: “Vậy ta viết xong rồi, có thể ra ngoài được rồi chứ?”
Nhân viên công tác vội nói: “Ngài chờ một chút, ta có thể nghe cả bản nhạc hoàn chỉnh một lần không?”
“Được.”
Lâm Uyên ra hiệu cho đối phương đeo tai nghe vào rồi chạy file dữ liệu ca khúc mới, bên dưới còn hiện ra ca từ
Sau khi nghe xong, ánh mắt nhân viên công tác nhìn về phía Lâm Uyên như đang nhìn một con quái vật
Lâm Uyên hỏi lại lần nữa: “Ta có thể ra ngoài được chưa?”
Nhân viên công tác há hốc mồm, cả nửa ngày mới khô khốc nói: “Được rồi…”
Lâm Uyên gật đầu đứng lên
..
Đạo diễn Đồng Thư Văn đang đi “tuần tra”
Thấy Lâm Uyên bước ra khỏi căn phòng hồng, hắn sợ hết hồn, vội vàng ngăn lại: “Tiện Ngư lão sư, sao ngài lại đi ra ngoài?”
Lâm Uyên đáp: “Ta viết ca khúc xong rồi.”
Đồng Thư Văn tưởng đâu mình nghe nhầm: “Hả?”
Lâm Uyên nói lại lần nữa: “Ta viết xong rồi.”
Nói xong hắn đi vòng qua người Đồng Thư Văn rời đi
Đồng Thư Văn nhìn theo bóng lưng Lâm Uyên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại
Hắn rảo bước đi vào căn phòng hồng, thấy nhân viên công tác kia còn đang ngây ngốc đeo tai nghe, không ngừng nghe đi nghe lại bài hát
“Hắn viết xong rồi hả?”
“Xong rồi…”
“Sao có thể
Nãy giờ còn chưa tới một tiếng cơ mà
!”
Đồng Thư Văn cau mày
Chẳng lẽ Tiện Ngư lão sư không hài lòng với quy tắc của chương trình nên mới cố ý viết qua loa cho xong
Như vậy không được đâu nha
Hắn vội vàng ngồi xuống: “Ta nghe thử.”
Nhân viên công tác nhường tai nghe lại cho Đồng Thư Văn với dáng vẻ thất hồn lạc phách
Đồng Thư Văn nhíu mày ấn play lại từ đầu
Bài hát này không có giọng hát của máy móc, chỉ có nhạc nền và ca từ chạy chữ bên dưới
Bỗng nhiên
Đồng Thư Văn ngồi ngây ra tại chỗ giống như bị sét đánh, trong mắt là hoảng hốt và không thể tin nổi
Hồi lâu sau, hắn mới nghĩ tới một khả năng: “Chẳng lẽ Tiện Ngư lão sư có hàng tồn, vừa hay lại cùng chủ đề với ca khúc này?”
“Chắc là thế rồi.” Nhân viên công tác cười khổ nói, “Chứ ta không tin bài hát này được sáng tác trong vòng một giờ đồng hồ đâu, ngay cả ca từ cũng rung động như vậy.”
Đồng Thư Văn như có điều suy nghĩ
Trùng hợp như vậy thật sao
..
Lúc này Lâm Uyên đã đi tới đại sảnh chọn ca sĩ
Trong nháy mắt đó, toàn bộ ca sĩ đều ngơ ngác nhìn hắn
Sao Tiện Ngư lão sư lại tới đây
Là để chọn ca sĩ sao
Không đúng nha, mới có một giờ mà
Sao có thể viết xong một ca khúc trong thời gian ngắn như vậy được, lại còn phải theo chủ đề nữa chứ
Lâm Uyên không để ý tới tâm tư của các ca sĩ mà nói thẳng vào vấn đề: “Diệu Hoả học trưởng, chúng ta đi thu âm bài hát.”
Các ca sĩ khác trợn tròn mắt
Thật sự viết xong rồi
Đây là… có sẵn hàng tồn đúng không
Tôn Diệu Hoả ngơ ngác đứng dậy, trong đầu hắn chợt nhớ tới hai chữ Lâm Uyên nói tối qua: “Mai gặp.”
Tôn Diệu Hoả đột nhiên muốn khóc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng lúc đó
Nhân viên công tác thông báo trên loa lớn: “Tiện Ngư lão sư đã sáng tác xong bài hát và lựa chọn ca sĩ Tôn Diệu Hoả.”
Trong lúc nhất thời, các nhạc sĩ trong phòng tối đều sửng sốt
“Nhanh như vậy?”
“Viết xong ca khúc trong vòng một giờ đồng hồ?”
“Quá kinh khủng!”
“Không đúng, hẳn là hắn có sẵn hàng tích trữ.”
“Sao hên thế, hàng tích trữ lại có chung chủ đề với lá thăm.”
“Xem ra Tiện Ngư có rất nhiều hàng tích trữ nha.”
Tất cả mọi người đều cho rằng Tiện Ngư có sẵn hàng tồn, nếu không tốc độ sáng tác này cũng quá nhanh rồi
Bọn hắn là nhạc sĩ chuyên nghiệp, có thể sáng tác nhanh nhưng muốn đảm bảo chất lượng thì nhất định phải cần thời gian để bồi đắp
Mà đối thủ trong cuộc thi này đều rất mạnh, không ai dám sáng tác kiểu qua loa như thế cả.