Không sao cả
Ta sẽ tiếp tục hát
Hát cho đến khi các ngươi chịu nhìn thấy ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người đại diện nói đây chính là mệnh của ta
Giới giải trí rất kỳ lạ, có người tuỳ tiện ra mắt đã có thể hot lên, có người cố gắng gấp trăm lần kẻ khác cũng không thể khiến mọi người nhìn đến hắn
Nhưng ta tin đây không phải là mệnh
Tôn Diệu Hoả tháo micro ra khỏi giá đỡ, đầu ngửa ra sau, giọng hát đột nhiên cao vút lên như muốn phải kháng lại thứ gì ——
“Trời sẽ cao, biển sẽ rộng sau khi chúng ta dũng cảm tiến lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dùng sự kiên trì để phá vỡ định mệnh ràng buộc
!”
Giống như có thứ gì đó vỡ nát
Vũ Long lộ ra gương mặt như bị táo bón, như thể dưới mông hắn không phải ghế mà là bàn ủi
Trịnh Tinh nắm tóc mình
Dương Chung Minh thì nghiêm túc đến cực điểm, ánh mắt hắn nhìn Tôn Diệu Hoả đã có biến hoá vi diệu
Trên mặt các nhạc sĩ khác đều lộ vẻ khiếp sợ
Tôn Diệu Hoả ngẩng cao đầu, lần đầu tiên thể hiện sự tự tin kiêu ngạo đến vô hạn, trong đó còn ẩn chứa phẫn nộ và rất nhiều tâm tình phức tạp khác:
“Những người lạnh nhạt kia, cảm ơn các ngươi đã từng coi thường ta
Khiến ta không cúi đầu mà cố gắng sống một cuộc đời đặc sắc hơn ——”
Ca từ bài hát và chất giọng kiêu ngạo kia như lên tới đỉnh, khí phách đến nổ tung cả hội trường
Có người cắn chặt môi, có người siết tay lại, có người đỏ mặt, giống như những năm tháng nào đó trong quá khứ mà bọn họ từng trải qua bỗng nhiên cuồn cuộn quay trở lại như đèn kéo quân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai mà chẳng từng bị người khác coi thường
Ai mà chẳng từng không được công nhận
Không phải bọn họ đều từng cắn chặt răng, liều mạng chứng minh bản thân mình hay sao
Không phải bọn họ đều dốc hết toàn lực để những kẻ coi thường mình hiểu được, ta không hề yếu ớt như các ngươi tưởng tượng hay sao
Lạnh lùng
Cười nhạo
Chỉ cần là người bình thường thì đều gặp phải những cảnh này
Bài hát này đã hát ra tiếng lòng của quá nhiều người
“Ta nhìn khung cửa sổ lúc sáng sớm sau khi đã mất ngủ cả một đêm, ngắm nhìn hừng đông đang ló dạng sau rặng mây.”
“Hoàng hôn là trầm tĩnh, còn bình minh là trưởng thành
Chỉ cần là ánh sáng thì nhất định sẽ toả sáng rực rỡ thôi…”
Hôm nay ta sẽ trở thành ánh sáng đó
Giọng hát của Tôn Diệu Hoả lại cao vút lên:
“Trời sẽ cao, biển sẽ rộng sau khi chúng ta dũng cảm tiến lên
Dùng sự kiên trì để phá vỡ định mệnh ràng buộc ——”
Nhạc đến đây bỗng dừng lại một thoáng
Sân khấu lại lâm vào bóng tối
Tôn Diệu Hoả hít một hơi thật sâu, tất cả mọi người đều nghe được tiếng hít thở của hắn
Mấy giây sau, giọng hát của Tôn Diệu Hoả lại tăng vọt lên tới cấp độ kinh khủng, trong nháy mắt xuyên qua màng nhĩ của vô số người:
“Những người lạnh nhạt kia
!
Cảm ơn các ngươi đã từng coi thường ta —— Khiến ta không cúi đầu —— mà càng sống một cuộc đời đặc sắc hơn
!!”
Sân khấu tối đen lại trở nên xán lạn, vô số ánh đèn chạy quanh người Tôn Diệu Hoả, cuối cùng hội tụ vào một điểm
Lần đầu tiên mọi người phát hiện… hoá ra Tôn Diệu Hoả cũng có thể chói mắt như vậy
Hắn giống như biến thành một ngọn lửa cháy rừng rực khiến vô số người tê cả đa dầu, ngực giống như bị ai cầm chuỳ nặng ngàn cân nện vào
Có người đứng lên
Ngày càng nhiều người đứng dậy
Đoạn kế tiếp có rất nhiều giọng hát quen thuộc cùng hát với Tôn Diệu Hoả
“Trời cao biển rộng, sau trận phong ba bão táp, quay đầu nhìn lại, ta mỉm cười chua xót với trái tim cũ kỹ…”
Có giọng của Tiện Ngư, giọng của Giang Quỳ, giọng của Trần Chí Vũ, Hạ Phồn, Nguỵ Hảo Vận…
Trong quá trình soạn nhạc, Ngư Vương Triều cùng hát tập thể đoạn nhạc này, lực lượng của vô số người cùng hội tụ, mà bàn tay Tôn Diệu Hoả đã nắm chặt lại và giơ cao quá đỉnh đầu
Khi âm nhạc dừng lại, giọng hát của Tôn Diệu Hoả lại trở nên trầm thấp
Hắn nhẹ nhàng hát:
Những người hiểu tôi nhất, cảm ơn các bạn vì đã lặng thầm ở bên cạnh tôi suốt chặng đường dài, để tôi có được một câu chuyện hay sau này có thể kể lại.”
“Nhìn tương lai đang từng bước tiến tới…”
Bài hát kết thúc, dư âm vẫn còn văng vẳng ở bên tai
Tôn Diệu Hoả thả tay xuống, hốc mắt đã đỏ ngầu
Ở khu vực ca sĩ, Ngư Vương Triều vỗ tay kịch liệt, ngay sau đó các ca sĩ còn lại cũng vỗ tay theo
Cuối cùng, tiếng khán giả vỗ tay như sấm vang lên, ngay cả các nhạc sĩ cũng lặng lẽ đứng lên vỗ tay
Oán hận, phẫn nộ, kiên cường, bỏ qua, cuối cùng là cảm động… vô số tâm tình được Tôn Diệu Hoả trút hết qua tiếng ca, biến thành một lời bày tỏ hoàn mỹ
Cả bài hát là quá trình phấn đấu trong giới giải trí của Tôn Diệu Hoả
Khu bình luận lập tức nổ mạnh ——
“Đây là Tôn Diệu Hoả mà ta biết sao?”
“Tôn Diệu Hoả hát khiến ta khóc rồi!”
“Những kẻ lạnh nhạt, cảm ơn các ngươi đã từng coi thường ta, các ngươi là động lực để ta tiến về phía trước!”
“Ta muốn đổi fan club!”
“Mẹ nó còn ai dám nói Tôn Diệu Hoả là ca sĩ yếu nhất Ngư Vương Triều?”
“Mẹ ơi, Tôn Diệu Hoả khiến sân khấu bốc cháy rồi!”
“Kỹ thuật hát của Tôn Diệu Hoả rất mạnh nha, đoạn cao âm phía sau hát xuyên thẳng vào hồn ta luôn!”
“Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, trước đó ta đã nhổ nước bọt Tôn Diệu Hoả không ít lần, ta xin lỗi.”
“Ta cũng xin lỗi.”
“Diệu Hoả ca, thật xin lỗi!”
“Ngư phụ vẫn là Ngư phụ, nhưng Tôn Diệu Hoả lại không còn là Tôn Diệu Hoả mà ta biết nữa rồi!”
“Một lời tỏ bày quá tốt đẹp!”
“Bài hát này khiến ta nhớ lại nhiều chuyện cũ, ta không biết chuyện cũ của Tôn Diệu Hoả thế nào, nhưng ta nghe ra được rất nhiều chua xót trong đó.”
Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, trong câu chuyện đó đều có hai chữ “phấn đấu” có thể khiến người khác bị cảm động lây
Giờ khắc này, không một người nào còn hoài nghi Tôn Diệu Hoả không hát được bài hát của Tiện Ngư
Sẽ không còn ai nói Tôn Diệu Hoả ngáng chân Tiện Ngư nữa
Cũng chỉ có bài hát này mới có thể phân cao thấp với Đạp Gió Rẽ Sóng của Dương Chung Minh
Lâm Uyên cũng đang vỗ tay
Thật ra hắn có hai bài hát Trời Cao Biển Rộng, từ giai điệu đến ý cảnh đều khác biệt, chất lượng bài hát kia cũng rất xuất sắc, nhưng cuối cùng Lâm Uyên vẫn chọn bản này của Thời Đại Thiếu Niên Đoàn TNT.