Trong phần mô tả của Hệ thống có nhắc tới bối cảnh của bài hát, con đường thành danh của Thời Đại Thiếu Niên Đoàn rất gian khổ, bọn họ bị khán giả giễu cợt và coi thường rất nhiều nhưng lại càng thêm quyết tâm và kiên định
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên biết Diệu Hoả học trưởng không dễ dàng
Hắn từng muốn từ bỏ, thời điểm Lâm Uyên đưa cho hắn bài Mười Năm, Tôn Diệu Hoả lần đầu tiên từ chối Lâm Uyên, hắn không muốn lãng phí bài hát của Lâm Uyên
Đây cũng là lý do lần này Lâm Uyên chọn Tôn Diệu Hoả hát bài này
Lâm Uyên thật ra hiểu rất rõ Tôn Diệu Hoả nhiệt tình với âm nhạc cỡ nào
Bởi vì loại nhiệt tình này Lâm Uyên cũng từng có, cho nên năm đó khi mất đi giọng hát hắn mới đau khổ như vậy
Hôm nay Tôn Diệu Hoả đứng trên sân khấu trút hết nỗi lòng, đạt tới tiêu chuẩn lý tưởng của Lâm Uyên về bài hát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ riêng trận này thôi, Tôn Diệu Hoả đã không hề thua kém Giang Quỳ chút nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên sân khấu, An Hoành cười nói: “Cảm ơn màn biểu diễn của ca sĩ Tôn Diệu Hoả, thật ra ta rất tò mò trong một đoạn nhạc có phần hợp ca của các ca sĩ trong Ngư Vương Triều, xin hỏi đây là ý tưởng của ai?”
“Của Chí Vũ.” Lúc này Tôn Diệu Hoả đã thoát khỏi tâm tình khi hát, trên mặt hắn hiện ra vẻ ấm áp
“Khi trên mạng xuất hiện những lời nghị luận về ta, Ngư Vương Triều đều an ủi ta, cuối cùng Chí Vũ đề nghị chúng ta cùng hợp ca một đoạn nhạc đệm
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”
Ai cũng biết Trần Chí Vũ cũng từng là người lạc đàn, nên hắn càng hiểu được cảm giác của Tôn Diệu Hoả
“Cuối cùng…” Tôn Diệu Hoả nhìn về phía Lâm Uyên
“Người ta muốn cảm ơn nhất chính là Tiện Ngư lão sư
Tiện Ngư lão sư là học đệ của ta, bình thường ta luôn miệng gọi hắn là học đệ để có cảm giác thân thiết hơn, nhưng trong lòng ta, Tiện Ngư lão sư là…”
Tôn Diệu Hoả dừng lại một chút, sau đó nói: “Cảm ơn
Xin cảm ơn rất nhiều.”
Cuối cùng mọi người vẫn không biết được ở trong lòng Tôn Diệu Hoả, Tiện Ngư rốt cuộc là gì
Hắn chỉ không ngừng nói cảm ơn, sau đó cúi người chào khán giả rồi xuống sân khấu, để lại vô số không gian tưởng tượng trong đầu mọi người
..
Sau đó còn mấy tổ hợp nữa lên biểu diễn, nhưng không còn ca khúc nào để lại ấn tượng sâu sắc hơn Trời Cao Biển Rộng trong lòng khán giả
Có thể nói thế này:
Nửa phần đầu, Đạp Gió Rẽ Sóng khuấy đảo sân khấu
Nửa phần sau, Trời Cao Biển Rộng không ai dám tranh phong
Hai bài hát này hoàn toàn xưng bá trên sân khấu hôm nay
Nhưng xếp hạng bài hát vẫn còn là một ẩn số
An Hoành lớn tiếng nói: “Bây giờ, xin mời các vị khán giả cầm điện thoại lên và bình chọn cho bài hát các ngươi thích nhất
Số phiếu của các vị sẽ quyết định thứ hạng của các bài hát ngày hôm nay!”
Hắn nói xong, toàn bộ nhạc sĩ và ca sĩ đều đi lên sân khấu
Màn hình lớn ở phía sau không ngừng nhảy số thống kê bình chọn của mười ca khúc
“Mời các vị nhìn lên màn ảnh lớn…”
Biểu đồ cột của mười ca khúc từ từ dâng lên, các con số hiển thị trên cột cũng điên cuồng tăng trưởng
50 triệu…
60 triệu…
Một số ca khúc đã ngừng tăng
Lên tới mốc 70 triệu, chỉ còn lại hai ca khúc là tiếp tục tăng lên
90 triệu…
100 triệu…
Khán giả trừng to mắt
Các ca sĩ và nhạc sĩ cũng trợn tròn mắt nhìn lên màn hình
Hai bài hát này quá mạnh
Đột nhiên hai cột kia đồng thời ngừng tăng
Đạp Gió Rẽ Sóng của Dương Chung Minh có số phiếu bình chọn là 108.23 triệu phiếu
Mà Trời Cao Biển Rộng của Tiện Ngư cũng thu hoạch được số phiếu tương tự như vậy
Hoà
Trận này đánh ngang tay
Kết quả này khiến mọi người đều nở nụ cười
An Hoành cũng vừa cười vừa nói: “Thật là bất ngờ, đây là lần thứ hai trên sân khấu của chúng ta xuất hiện kết quả này, nhưng thật ra là do phương thức thống kê của chương trình…”
Quả thật là do cách thống kê
Những chương trình khác sẽ công bố số phiếu chính xác đến từng hàng đơn vị, nhưng Bài Hát Của Chúng Ta chỉ dùng hàng “triệu” để tính, và lấy hai con số sau số thập phân
Cho nên phạm vi chênh lệch tuy không nhiều nhưng chắc chắn là có thể phân biệt được ai cao hơn ai thấp hơn
Nhưng đối với số lượng khán giả đông như vậy, đây chính là đánh ngang tay
“Chúng ta biết mọi người tò mò muốn hỏi số phiếu cụ thể, nhưng tổ chương trình không có ý định công bố điều này, bởi vì xoắn xuýt bởi sự chênh lệch nhỏ nhặt kia là không có ý nghĩa gì
Chúng ta đều hiểu rất rõ ràng, hôm nay cả hai vị lão sư và hai ca sĩ đều đã biểu hiện vô cùng hoàn mỹ!”
An Hoành nói lời tổng kết, dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt
Quả thật mọi người không xoắn xuýt chuyện thắng thua này, bởi vì nó quá nhỏ nhặt, không cần phải xét tới
“Giống như cuộc chiến giữa Tôn Ngộ Không và Nhị Lang Thần…” An Hoành trợn mắt nói, “Bọn họ đánh một năm cũng không phân thắng bại.”
An Hoành rõ ràng đã xem Tây Du Ký
Trịnh Tinh hỏi: “Không phải chỉ đánh có một ngày thôi sao?”
Ừm, Trịnh Tinh cũng có xem Tây Du Ký
“Trong tiểu thuyết có nói là, một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, cho nên Tôn Ngộ Không và Nhị Lang Thần đánh nhau đến tận một năm đó…” An Hoành phô trương sự am hiểu của mình về Tây Du Ký
Các khán giả đã xem Tây Du Ký đều bật cười
Giải thích này đúng là không sai nha
Khán giả chưa xem Tây Du Ký đều cảm thấy mình lạc đàn
Trở về phải bổ sung kiến thức mới được
..
Trận đấu tiến vào hồi cuối, phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc
Các nhạc sĩ tụ tập vào đại sảnh, đạo diễn Đồng Thư Văn xuất hiện
“Các vị lão sư khổ cực rồi, sáng tác trong khoảng thời gian quá ngắn hẳn đã khiến mọi người mệt nhọc
Phần thi đấu tiếp theo sẽ là trận chiến giữa các ca sĩ…”
Mọi người gật đầu
Bọn hắn quả thật đã chết vô số tế bào não
Nếu đợt tiếp theo còn chơi kiểu này chắc có người bị ngáo luôn
“Đương nhiên…” Đồng Thư Văn cười nói, “Cho mọi người thời gian nghỉ ngơi là vì sắp tới sẽ là Cuộc Chiến Chư Thần, chúc các vị nhạc sĩ ở đây tham gia Cuộc Chiến Chư Thần giành được nhiều thắng lợi.”
Mọi người cũng cười theo
Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến tổ chương trình cho bọn hắn được nghỉ ngơi nha.