Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 695: Tên hề chính là chúng ta




Viết xong bài hát, ba ngày sau hắn đi tới phòng thu âm
Vừa vào trong đã nghe được tiếng của Trịnh Tinh từ xa truyền tới:

“Tiểu Ngư Nhi đến thu âm cho bài hát cuối năm?”

“Vâng.” Lâm Uyên gật đầu
“Chào Trịnh lão sư.”

Trịnh Tinh giả vờ ra vẻ bất mãn: “Xa lạ như vậy làm gì, gọi ta là dì Trịnh.”

“Dì Trịnh…”

Xét thấy nàng là tiền bối, hơn nữa tuổi tác cũng tương đương với mẹ hắn nên Lâm Uyên gọi dì Trịnh chẳng có chỗ nào không thích hợp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Vậy mới được chứ.” Trịnh Tinh có vẻ rất vui
“Ngươi đã gọi ta một tiếng dì Trịnh thì ta có thể lén mật báo cho ngươi tình hình của đối thủ
Tối qua ta bám lấy chú Dương của ngươi rất lâu, rốt cuộc hắn mới chịu ngoan ngoãn đưa bài hát mới cho ta nghe —— bài hát kia rất khó lường nha!”

Nói tới mấy chữ cuối cùng, ánh mắt Trịnh Tinh trở nên nghiêm túc, ngay cả nụ cười cũng nhạt đi mấy phần
Kỹ thuật viên ghi âm ngồi bên cạnh cũng gật đầu tán thành
Rõ ràng trong quá trình Dương Chung Minh thu âm bài hát hắn cũng có mặt, cho nên lời này của Trịnh Tinh không hề sai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên hiểu được, cũng không thấy kinh ngạc là mấy
Khúc phụ đứng thứ ba toàn thế giới sao có thể đơn giản cho được
Mà ca khúc được Trịnh Tinh đánh giá là “khó lường” tất nhiên rất khó đối phó
Chỉ là không biết ca khúc theo phong cách Trung Quốc lần đầu tiên xuất hiện ở Lam Tinh sẽ tạo thành hiện tượng gì
Đối với trận đấu này, Lâm Uyên cũng rất mong đợi
Về phần Dương Chung Minh lão sư trong miệng Trịnh Tinh biến thành “chú Dương” của hắn thì Lâm Uyên cũng không để ý
Hắn chưa bao giờ quan trọng hoá vấn đề này lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi đừng có áp lực trong lòng, cứ đối phó như bình thường là được.” Trịnh Tinh sợ Lâm Uyên căng thẳng nên an ủi một câu
“Huống chi khẩu vị của ta chưa chắc đã đại biểu cho khẩu vị của công chúng.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra trong lòng Trịnh Tinh hiểu được bài hát này của Dương Chung Minh chỉ cần phát hành sẽ lập tức nổ mạnh
Bởi vì nó quá bắt tai
Hơn nữa ý cảnh của bài hát lại còn rất hợp thời hợp thế
“Vậy ta đi tập hát.” Lâm Uyên hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng gì, hắn đâu có sợ thua
Huống chi đối thủ lần này còn là Dương Chung Minh
“Được.” Trịnh Tinh ngồi xuống ghế
“Không ngại cho ta nghe thử chứ
Ta rất là tò mò về bài hát mới của ngươi nha.”

“Đương nhiên, ngài cứ tuỳ ý.”

Lâm Uyên gật đầu rồi đi vào phòng thu âm, chào hỏi các kỹ thuật viên thu âm một tiếng rồi điều chỉnh lại trạng thái, bắt đầu tập hát
Mà ở phía đối diện, cách một tầng thuỷ tinh cách âm, Trịnh Tinh đeo tai nghe lên, hăm hở lắng nghe tiếng hát của Lâm Uyên
Lâm Uyên mới hát vài câu, biểu tình của Trịnh Tinh vẫn còn ổn định
Nhưng càng nghe sắc mặt nàng càng thay đổi…

Khi đoạn điệp khúc vang lên bên tai, trên mặt Trịnh Tinh chỉ còn lại một nỗi “khiếp sợ”
Nàng há to mồm ngơ ngác nhìn Lâm Uyên ở trong phòng thu âm đang tập trung vào việc biểu diễn ca khúc, trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn
“Đưa khúc phổ cho ta xem một chút!” Nàng đột nhiên quay đầu nói với kỹ thuật viên thu âm bằng giọng nghẹn ngào
Kỹ thuật viên cũng đang nghe Lâm Uyên hát đến thất thần, phản ứng của hắn chậm đi một nhịp, mấy giây sau mới lên tiếng nhắc nhở: “Đang ở trong tay ngài đó…”

Trịnh Tinh không còn tâm tư đâu mà trả lời hắn, lập tức nhìn lại bản khúc phổ
Tên bài hát là Đông Phong Phá
Đông Phong Phá không phải là ca từ gì, mà là tên một loại giai điệu từ thời cổ đại
Nhưng trọng điểm không phải chỗ này
Lắng nghe ca từ và giai điệu từ phòng thu âm truyền ra, hơi thở của Trịnh Tinh càng lúc càng gấp gáp, bộ ngực phập phồng kịch liệt ——

Quả nhiên nàng nghĩ không sai, bài hát này của Tiện Ngư cũng khó lường vô cùng
..
Hát thử lần đầu để tìm cảm giác, cuống họng của Lâm Uyên lúc này đã hoàn toàn vào guồng
Hắn tập hát thêm mấy lần rồi ra ngoài uống miếng nước và nghỉ ngơi đôi chút
Vừa tiến vào phòng ngoài, Lâm Uyên đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng
Các nhân viên thu âm và Trịnh Tinh đều đang nhìn hắn chằm chằm như thể trên mặt hắn dính cái gì
“Có vấn đề gì à?” Lâm Uyên mở miệng hỏi, chẳng lẽ mình hát sai chỗ nào
“Bài hát này…”

Trịnh Tinh mở miệng, giọng nàng có vẻ khô khốc nhưng lời đến cửa miệng lại không biết nên dùng từ nào để hình dung
“Rất tốt…”

Nàng chỉ có thể nói vậy
Về phần kỹ thuật thì nàng không cần phải nói ra, đều là người chuyên nghiệp, bài hát này ẩn giấu bao nhiêu nghệ thuật và sáng tạo thì mọi người trong căn phòng này đều hiểu rõ
Rốt cuộc Trịnh Tinh mới tỉnh táo lại từ cơn rung động vừa rồi, nàng bất đắc dĩ nói: “Sao ta lại ở chung công ty với hai tên biến thái như vậy chứ?”

Đại biến thái, tiểu biến thái, đều là biến thái
!
Giờ khắc này, trong đầu Trịnh Tinh là một loạt những lời tự giễu:

“Chung hay Ngư cũng đều xuất sắc, chỉ có Trịnh Tinh ta là đáng bị ăn đòn.”

“Địa vị trong công ty - 1.”

“Quả nhiên ta mới là khúc phụ yếu nhất công ty.”

“Tên hề chính là ta.”

Nếu mấy kỹ thuật viên ghi âm bên cạnh mà nghe được tiếng lòng của nàng chắc sẽ sửa lại câu cuối một chút:

“Tên hề chính là chúng ta.”

Trịnh Tinh đứng dậy, vỗ vai Lâm Uyên một cái
Đúng là thần tiên đánh nhau mà
“Năm nay Cuộc Chiến Chư Thần chắc chắn sẽ đưa ngành âm nhạc của Tinh Mang lên vị trí hạng nhất, các công ty âm nhạc còn lại không thể nào sánh nổi, bởi vì Tinh Mang có Dương Chung Minh lại có cả Tiện Ngư… ừm, có ta nữa.” Nàng cay đắng bổ sung
Lâm Uyên ngẩn người, trong lòng cảm thấy vui vẻ
Lời này của Trịnh Tinh đã nói rõ Đông Phong Phá có thể đánh với Dương Chung Minh lão sư một trận
Tâm tình không tệ, Lâm Uyên nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục thu âm, hoàn thành bài hát trong tối hôm đó
Mà Trịnh Tinh hoàn toàn không có ý định rời đi, nàng cứ thế ngồi đợi trong phòng ngoài, cho đến khi Lâm Uyên thu âm xong bài hát mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.