Khi bản nhạc kết thúc, trong lòng mọi người chỉ còn lại một cảm giác duy nhất: không hổ là Dương Chung Minh
Trong lúc nhất thời không ai nói gì
Cuối cùng vẫn là Lý Ương mở miệng nói chuyện phá vỡ sự im lặng:
“Bài hát này có thể khiến cho 90% khúc phụ không còn chốn dung thân.”
Mọi người lấy lại tinh thần, liên tiếp gật đầu đồng ý
Tuy bọn họ không có thực lực của khúc phụ nhưng vẫn đủ trình độ để giám định, sức phán đoán cũng vượt xa người bình thường
Bài hát này của Dương Chung Minh vừa có tính nghệ thuật vừa có tính lưu hành, tuy lấy chủ đề là toàn Lam Tinh nhưng giai điệu không quá phức tạp, mang lại cảm giác giản đơn chân chất
Có người cười khổ nói: “Những khúc phụ còn lại làm sao mà so đây?”
Giải đấu của các khúc phụ không phải chuyện đùa, tuy có thể sẽ không có bài nào bằng được bài này nhưng tuyệt đối cũng đều là các ca khúc đáng nghe
Lý Ương nói: “Tiếp theo phát bài của Tiện Ngư đi.”
Đối với Cuộc Chiến Chư Thần lần này, mọi người tò mò và mong đợi nhất là bài hát của Dương Chung Minh, kết quả Dương Chung Minh không phụ lòng mọi người, ai cũng cho là Tiện Ngư không còn phần thắng
Không chỉ có Tiện Ngư, những khúc phụ còn lại cũng không còn cơ hội
Nhưng Lý Ương luôn chú ý tới Tiện Ngư, dù bài hát của Dương Chung Minh hoàn toàn áp đảo, có thể nói là ở vào thế bất bại thì hắn vẫn muốn nghe nhạc của Tiện Ngư một lần
“Bài hát này của Tiện Ngư tên là Đông Phong Phá, hắn vừa là người sáng tác vừa là người biểu diễn.” Vị nhạc sĩ kia giới thiệu xong lập tức ấn mở bài hát
Mọi người khẽ gật gù, vẫn còn châu đầu ghé tai thảo luận về thủ pháp sáng tác của bài Lam Tinh, hiển nhiên vẫn còn bị bài hát kia làm cho rung động
Nhưng mà…
Không biết từ lúc nào, hiện trường lại yên tĩnh lần nữa, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe
Tiếng hát của Tiện Ngư chậm rãi vang lên, mang theo nỗi thương cảm nhàn nhạt và cảm giác cô đơn:
“Một cốc buồn lo đã rời đi, nhưng sự cô đơn vẫn đứng lặng bên cửa sổ… Anh vẫn còn đây, ở sau cánh cửa, vẫn tự lừa dối mình rằng em còn ở bên.”
“Về thăm chốn cũ gặp tiết trăng sao lại càng thêm hiu quạnh, nửa đêm tỉnh giấc ánh nến cũng không đành lòng cất lời trách móc anh.”
Tiếng hát trôi đi, giai điệu quanh quẩn
Lý Ương thưởng thức bản nhạc một cách tinh tế, bỗng giật mình cảm thấy tim mình đang lặng lẽ hoà tan
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn theo bản năng nhìn xung quanh, phát hiện thái độ của mọi người đều biến đổi
Nơi này tụ tập các tinh anh âm nhạc trong thành phố, lỗ tai của bọn họ tinh tế cỡ nào, đương nhiên nghe ra được điểm phi phàm của bài hát
Tiếng hát vẫn còn tiếp tục:
“Chân trời góc bể một đời phiêu bạt, nỗi lòng quá xót xa
Sau ngày em đi, chỉ còn rượu làm ấm lại những ký ức và nỗi tương tư đến gầy guộc.”
“Nước chảy về đông, năm tháng đã qua đi sao có thể lấy lại
Mùa hoa nở chỉ có một lần mà thôi, anh lại bỏ lỡ mất rồi.”
Nếu nói “Lam Tinh” của Dương Chung Minh phóng khoáng hào hùng, thì Đông Phong Phá của Tiện Ngư lại uyển chuyển mềm mại, là một cuộn tranh rồng phượng đang từ từ mở ra
Cảm giác sầu bi và bất lực trong Đông Phong Phá chính là mối tình đầu của một thiếu niên
Loại nhạc cổ pha lẫn với đàn dương cầm của hiện đại lại khiến bản nhạc hoà hợp êm tai vô cùng
Như thể có người đang ngồi thuyền du hồ, xung quanh có núi non xanh biếc, có nước hồ trong suốt, còn có thời gian lưu chuyển
Tiếng đàn tỳ bà réo rắt vang lên như tháng năm châu ngọc, thỉnh thoảng lại xen kẽ tiếng đàn hạc dịu dàng uyển chuyển
Khi tới đoạn điệp khúc, nhịp điệu bỗng trở nên da diết khiến lòng mọi người đều mềm mại hẳn:
“Tiếng tỳ bà tấu lên một khúc Đông Phong Phá
Trên vách tường cũ kỹ là dấu vết của tháng năm rơi rụng, những ngày xưa cũ chợt hiện ra.”
“Anh nhớ năm ấy chúng mình vẫn còn rất nhỏ, mà nay tiếng đàn xa xôi và nỗi mong nhớ của anh chắc em không hề nghe thấy…”
Miệng Lý Ương dần há ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên cạnh Lý Ương, nhạc sĩ ban nãy hết lời khen phần soạn nhạc của bài Lam Tinh rất tinh diệu cũng đang trừng to mắt như quả bóng bàn
Bên phải Lý Ương, người nói “Dương Chung Minh thắng chắc” lúc này đang có biểu tình như bị táo bón
Thật ra tiếng hát của Tiện Ngư không có nhiều kỹ xảo, đoạn điệp khúc này thanh đạm như một cốc rượu khai vị trước bữa ăn, chỉ mang theo chút ngà ngà men say
Nhưng chút men kia lại nhân lúc tất cả mọi người không phòng bị nhất, lên men ở trong lòng bọn họ, tác dụng còn mạnh mẽ hơn là chất rượu nóng hổi cay xè
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tất cả mọi người đều say rồi
Lúc này ánh nến cô độc đã cháy hết, người du hành lưu lạc thiên nhai sau khi uống cốc rượu lại chậm rãi ngâm lên một khúc dư âm từ thuở ấu thơ
“Ai đang dùng đàn tỳ bà tấu lên một khúc Đông Phong Phá
Lá phong nhuộm đỏ cả hồi kết của câu chuyện mà anh đã biết trước kết cục.”
“Ngoài hàng rào kia là con đường cũ mà anh từng dắt tay em đi trên, ở nơi ấy có khói hoang cỏ dại như sự chia ly trầm lặng của chúng ta…”
Men say dần biến mất
Giờ khắc này rõ ràng bọn họ đang ở trong một đại sảnh xinh đẹp xa hoa đầy hiện đại nhưng lại cảm thấy mình đã lạc vào một thời đại cổ kính, mơ mơ tỉnh tỉnh giữa hai thời đại cách nhau cả mấy trăm năm
Không có tiếng trống dồn dập, không có nhạc dạo nổ tung, không có giọng hát hoa lệ
Đây là một câu chuyện tự sự, khi phần điệp khúc cuối cùng kết thúc, chỉ còn lại tiếng nhạc dạo kéo dài gần nửa phút
Bản nhạc dừng hẳn, tất cả mọi người giống như tỉnh lại từ cơn mơ
Bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối…
Tất cả mọi người ở đây đều lâm vào trầm mặc, vào nỗi thất vọng mất mát thoang thoảng
Ở cái tuổi kia, ai mà chẳng bất lực, không mặn không nhạt, không muốn nghĩ tới, cũng chẳng bao giờ quên được
Toàn bộ nét đẹp nhất của thanh xuân chôn vùi trong mùi hương và năm tháng đậm màu cổ xưa
Sau tất cả buồn vui, chỉ còn dư lại một câu nghi vấn:
“Ai đang dùng đàn tỳ bà tấu lên một khúc Đông Phong Phá?”