Chẳng biết trầm mặc tới lúc nào mới có người nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài
Sự im lặng rốt cuộc bị phá vỡ
Lý Ương bỗng nhiên cất tiếng: “Từ khi vào nghề cho tới giờ ta mới ý thức được cả đời này ta cũng không thể trở thành khúc phụ…”
Mọi người cười khổ
Lý Ương cảm khái, đây chắc cũng là tiếng lòng của mọi người
Một đêm này Dương Chung Minh và Tiện Ngư đã đánh nát tâm tình của rất nhiều nhạc sĩ, làm cho sự kiêu ngạo tiềm ẩn trong lòng mỗi người bọn họ đều trở nên không đáng một đồng
Bởi vì tất cả những người ngồi đây đều hiểu được một điều, cho dù là Lam Tinh hay Đông Phong Phá thì bọn hắn đều không viết ra nổi
Cả đời này cũng không
Bài hát Đông Phong Phá là cổ phong, nhưng từ góc độ tổng hợp đến xem thì nó còn là cổ phong sao
“Nếu Đông Phong Phá được xem là cổ phong thì một khi nó vừa xuất hiện, những bản nhạc cổ phong khác đều phải cam bái hạ phong.”
“Đàn dương cầm, sáo, tỳ bà, nhị hồ, cổ tranh, hình như còn có đàn hạc thì phải?”
“Đúng là đàn hạc.”
“Dù chỉ so ca từ thôi thì cũng không kém gì Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu, cho dù nó mang hơi hướm của hiện đại.”
“Lời bài hát không hề nói quá rõ ràng về nỗi ưu sầu, nhưng khi âm nhạc vang lên ngươi liền nảy sinh cảm giác này, cho dù không nghe ca từ, không xem biểu diễn cũng có thể nhận ra được cảm xúc từ trong nền nhạc.”
“Ca từ cổ, văn hoá cổ, giai điệu cổ, kiểu hát mới, soạn nhạc mới, khái niệm mới!”
“Dù là ý cảnh hay giai điệu cũng đều rất nhất quán, bản nhạc tinh vi tỉ mỉ kết hợp cổ kim kín kẽ đến mức trở thành thần tác hoàn mỹ.”
“Đây là một loại phong cách âm nhạc hoàn toàn mới!”
“Có lẽ gọi nó là đỉnh cao của cổ phong cũng không quá đáng
Trần nhà của nhạc cổ phong bị Tiện Ngư đưa lên cao đến mức rất nhiều khúc phụ khác đều không cách nào chạm tới.”
Mọi người nhiệt tình thảo luận, không có người nào kích động vỗ án nhưng trong giọng nói bình tĩnh lại ẩn chứa rung động vô cùng
Loại cảm giác này không hề xuất hiện khi bọn họ nghe hết list nhạc của các khúc phụ khác tham gia Cuộc Chiến Chư Thần
Vì vậy, rốt cuộc có người nói: “Các ngươi cảm thấy lần này giữa Dương Chung Minh và Tiện Ngư, ai thắng ai thua?”
Lý Ương chỉ tay lên trời: “Có trời mới biết.”
Có người đề nghị: “Hay chúng ta bỏ phiếu thử đi.”
Mọi người gật đầu đồng ý
“Ai ủng hộ Tiện Ngư đánh ra kéo, ai ủng hộ Dương Chung Minh đánh ra búa.”
Soạt soạt soạt
Mọi người vung tay
Lý Ương nhìn hết một vòng, trong lúc nhất thời không thể phân rõ tình huống, búa và kéo xen lẫn vào nhau ——
Nhưng đây chưa phải là điều tồi tệ nhất
Tệ nhất chính là Lý Ương còn thấy có bảy, tám người không ngừng thay đổi giữa kéo và búa
Cứ liên tục co ra duỗi vào
“Các ngươi quyết đoán lên có được không?” Lý Ương gãi đầu nói
Vị nhạc sĩ kia sầu não nói: “Không phải tại ta
Cứ mỗi lần trong đầu ta vang lên bài hát của Dương phụ, não ta sẽ bắn ra tín hiệu Dương Chung Minh tất thắng
Nhưng khi trong đầu ta phát lên bài hát Đông Phong Phá, não ta lại bảo lần này chắc chắn Tiện Ngư làm Tam Quan Vương.”
“Ngươi…” Lý Ương muốn mắng hắn một câu nhưng lời ra đến miệng lại nghẹn vào
Bởi vì tất cả mọi người đều đồng lòng gật đầu đồng tình
Lý Ương chợt nhớ tới mấy ngày trước Trịnh Tinh đăng một tấm ảnh trên Bộ Lạc…
Giờ phút này hắn mới hiểu được hàm nghĩa thật sự của bức ảnh kia
Tiện Ngư là Tôn Ngộ Không, Dương Chung Minh là Nhị Lang Thần, ván này đánh đến ba mươi ngày cũng không phân được thắng bại
..
Cùng lúc đó, cảnh tượng này cũng lặp đi lặp lại ở rất nhiều nơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đa phần mọi người đều nghe bài Lam Tinh trước
Sau khi nghe xong ai nấy đều rung động không thôi
“Trời ạ
Bài hát này của Dương phụ quá phóng khoáng rồi, ta có thể cảm nhận được khí thế hào hùng trong từng câu hát!”
“Không hổ là Dương phụ, vừa ra tay đã là trời long đất lở!”
“Giấc mộng Tam Quan Vương của Tiện Ngư chắc phải dừng lại ở đây thôi.”
“Dương phụ mỗi lần đánh bảng đều dùng thế như lôi đình, trực tiếp khiến người đứng hạng nhì tuyệt vọng.”
Dường như nghe xong bài Lam Tinh, toàn bộ khán giả đều theo bản năng cho rằng bài hát này nhất định đứng nhất
Nhưng đợi sau khi bọn hắn nghe được Đông Phong Phá, đám người chỉ còn biết trợn mắt há hốc mồm, suy nghĩ ban đầu liên tục bị dao động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bài hát này không hề kém hơn bài Lam Tinh nha…
“Bài này quá hay rồi!”
“Xét theo ý tưởng và mỹ cảm thì Đông Phong Phá là ca khúc tuyệt nhất của Ngư phụ cho đến bây giờ!”
“Kết hợp ca từ cổ với nhạc thịnh hành, phá vỡ lằn ranh giữa cổ đại và hiện đại, tân cổ giao duyên, Đông Phong Phá thật sự là tuyệt vời!”
“Nghe xong bài này, ta cảm thấy như mình đang ngà ngà say.”
“Mẹ ơi, bài hát này của Tiện Ngư quá khủng khiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta là sinh viên hệ soạn nhạc, bài hát này lấy ngũ âm trung cung làm chủ, nhạc cụ cũng là các loại đàn cổ điển truyền thống trên Lam Tinh, ca từ khá thông tục nhưng giai điệu lại còn cổ điển hơn cả Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu!”
“Hắn đang sáng tạo ra một trường phái âm nhạc mới?”
“Học soạn nhạc + 1, ta khẳng định bài hát này của Tiện Ngư là vô địch!”
“Ta không hiểu về chuyên môn, nhưng ta học đàn nhị hồ
Ca khúc Đông Phong Phá này chính là bản nhạc hoàn mỹ đối với người mê nhị hồ như ta
Nghe sung sướng đến quên cả đất trời.”
Những người biết về âm nhạc đều kích động điên cuồng đi phổ cập kiến thức cho các cư dân mạng, rằng Đông Phong Phá đã sáng tạo ra một trường phái âm nhạc mới toanh thế nào
Trong lúc nhất thời, đám cư dân mạng cũng lâm vào bối rối
“Ta vốn cho là Dương phụ thắng chắc, nhưng bây giờ lại không thể chọn được
Bài hát của Ngư phụ chẳng kém chút nào!”
“Hai bài hát theo hai phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng đều khiến lỗ tai của ta mang thai.”
“Một bản đại khí tự nhiên, một bản đẹp đến thê lương
Một bản phóng khoáng, một bản uyển chuyển.”