Làm ơn đi
Một hộp cherry mà Tôn Diệu Hoả đưa tới cũng có giá hơn mấy ngàn đó
Trái cây của ta mới thật sự là hàng vỉa hè nè đại biểu
T_T
“Cố Đông, ngươi cũng cùng ăn đi.” Tôn Diệu Hoả cười híp mắt nói với nàng
“Cảm ơn Tôn Diệu Hoả lão sư.” Cố Đông ngọt ngào cười, đột nhiên cảm giác Tôn Diệu Hoả thật là thuận mắt
“Lại thua rồi!” Lâm Uyên nhìn màn hình máy tính, ảo não nói: “Đồng đội của ta quá gà!”
Tôn Diệu Hoả hiếu kỳ lại gần xem thử
Trò mà Lâm Uyên chơi thuộc thể loại đấu trường đẩy tháp, tựa như Liên Minh Huyền Thoại ở địa cầu, mà tướng Lâm Uyên chơi có chiến tích là 0/12/0
Tôn Diệu Hoả: “...”
Người từ xưa tới nay đều cơ trí nhanh nhạy như hắn mà giờ phút này cũng không biết nên mở miệng như thế nào
Lâm Uyên hoài niệm nói: “Đồng đội ta gà quá, vẫn là thể loại game offline như Plants vs
Zombies mới thích hợp với ta, trò đó ta chỉ mất một tháng đã chơi xong!”
Tôn Diệu Hoả rốt cuộc cũng tìm được đề tài câu chuyện: “Plants vs
Zombies là trò gì?”
Lâm Uyên nghiêm túc đáp: “Một loại trò chơi IQ cao.”
Tôn Diệu Hoả kính nể nói: “Ở đâu thế
Ta cũng muốn chơi cùng học đệ, vừa có thể học tập học đệ vừa rèn luyện trí thông minh nha!”
Lâm Uyên tiếc nuối: “Trên Lam Tinh không có.”
Tôn Diệu Hoả ngẩn người: “Vậy ngươi chơi ở đâu?”
Lâm Uyên nghĩ nghĩ rồi đáp: “Trong mơ.”
Kiếp trước chính là một giấc mộng
Tôn Diệu Hoả: “...”
Lúc này Lâm Uyên lại vào trận
Tôn Diệu Hoả trợn mắt há hốc mồm, bởi vì hắn phát hiện tốc độ tay của Lâm Uyên cực nhanh, chỉ trong không phẩy mấy giây hắn đã thành công nhốt toàn bộ đồng đội vào lồng chờ kẻ thù tới làm thịt
Ngày hôm sau, Lâm Uyên tháo luôn game ra khỏi máy tính
Không phải vì lý do gì đặc biệt, chẳng qua là từ hôm qua đến giờ hắn thua liên tục mười trận, bị đối phương đè xuống đất đánh đến hoài nghi nhân sinh
Mà cũng từ đó, trò chơi tên Anh Hùng này bị Lâm Uyên cho vào sổ đen
Chả vui gì cả
Tuy nó rất giống Liên Minh Huyền Thoại trên địa cầu nhưng thiết kế phức tạp hơn
“Làm người không thể quá lười.”
Lâm Uyên tự cổ vũ bản thân một phen, sau đó quyết định quay trở về với công việc, không mê chơi game đến mê muội mất ý chí nữa
Mà đúng lúc này Tôn Diệu Hoả lại xuất hiện
Đi cùng Tôn Diệu Hoả là mấy người trẻ tuổi trông rất dè dặt
“Học đệ!” Vừa vào cửa, Tôn Diệu Hoả đã tươi cười nói, “Nhìn xem ta mang đến cho ngươi cái gì này!”
Lâm Uyên kinh hoảng nhìn đám thanh niên sau lưng Tôn Diệu Hoả: “Ở Lam Tinh được phép buôn người?”
Mấy thanh niên sau lưng Tôn Diệu Hoả ngơ ngơ ngác ngác
Tôn Diệu Hoả cười to:
“Học đệ hài hước quá đi
Đương nhiên không phải buôn người, mấy vị tiểu ca này đều là người thiết kế trò chơi chuyên nghiệp, ngày hôm qua học đệ nói muốn chơi game mà Lam Tinh không có, nên ta tìm mấy người tới để thiết kế game cho học đệ chơi
Học đệ thích chơi game gì thì cứ nói cho bọn họ là được, tiền thiết kế ta lo hết
Vừa hay gần đây ta cũng có ý định đầu tư vào ngành làm game, ta tin là game do học đệ thiết kế sẽ thu về rất nhiều lợi nhuận, đến lúc đó ta sẽ chia lợi tức cho học đệ nha ——”
“Thiết kế trò chơi?” Lâm Uyên chớp chớp mắt
Diệu Hoả học trưởng còn mê muội mất ý chí hơn cả ta
Vì muốn chơi game mà còn tìm người tới thiết kế game
Nhưng như vậy thì Lâm Uyên có thể tạo ra Plants vs
Zombies trên Lam Tinh rồi nhỉ
Đối với hắn thì đây là một cám dỗ không hề nhỏ
“Xin chào Tiện Ngư lão sư…”
Mấy người trẻ tuổi vừa dè dặt vừa kích động, người đứng đầu trong nhóm lên tiếng tự giới thiệu: “Tên ta là Bùi Khiêm.”
Lâm Uyên cau mày
Bùi Khiêm
Đền tiền
Cái tên này không được hên nha
(Chú thích: Bùi Khiêm đọc là péi qiān, đền tiền là péi qián, đọc từa tựa nhau chỉ khác dấu.)
Bùi Khiêm đương nhiên không biết suy nghĩ của Lâm Uyên
Hắn là chủ một công ty thiết kế trò chơi nhỏ, ôm giấc mộng lập nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học, Bùi Khiêm đã hành nghề được vài năm
Kết quả còn chưa tạo được danh tiếng như kỳ vọng thì hắn gặp được Tôn Diệu Hoả
Bùi Khiêm biết Tôn Diệu Hoả là một ca sĩ, hắn đã từng nghe mấy bài Tôn Diệu Hoả hát
Hôm qua Tôn Diệu Hoả đột nhiên xuất hiện, nói muốn mua lại công ty của hắn, để Bùi Khiêm trở thành nhân viên dưới trướng
Bùi Khiêm lập tức từ chối ngay tại chỗ
Hắn là người có ước mơ hoài bão, sao có thể bán công ty nhỏ của mình rồi đi làm công cho người ta được
Nhưng cuối cùng Bùi Khiêm vẫn đồng ý ——
Bởi vì Tôn Diệu Hoả trả quá nhiều tiền
Bùi Khiêm rất khó tưởng tượng được một ca sĩ lại nhiều tiền lắm của tới mức này
Tờ chi phiếu vẫy vẫy trong không trung kia là cả gia tài đối với hắn nhưng dường như trong mắt Tôn Diệu Hoả đó chỉ là giấy vụn
Hoá ra làm ca sĩ kiếm được nhiều tiền như vậy
Sau khi công ty bị mua lại, Bùi Khiêm dự định làm một cú lớn để tạo danh tiếng
Tôn Diệu Hoả là ông chủ có tiền, chắc chắn sẽ đủ khả năng đầu tư sáng tạo game do hắn thiết kế ra
Ai mà ngờ được…
Tôn Diệu Hoả lại mang hắn tới Tinh Mang, nói là muốn bọn hắn thiết kế trò chơi cho một người bạn của Tôn Diệu Hoả chơi đùa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc đó Bùi Khiêm còn cho là Tôn Diệu Hoả điên rồi
Người này tốn tiền tốn sức thu mua công ty của mình, kết quả là vì muốn thiết kế game cho bạn hắn chơi
Vì một người bạn sao
Phải là bạn nặng tình nặng nghĩa cỡ nào mới đáng để ngươi làm như vậy
Cho đến khi gặp Tiện Ngư, Bùi Khiêm mới hiểu chuyện gì đang xảy ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thì ra Tôn Diệu Hoả muốn hắn thiết kế game cho Tiện Ngư chơi
Đây chính là đại nhân vật trong làng giải trí nha
Tuy biết là thế nhưng Bùi Khiêm vẫn cảm thấy rất đau trứng
Dù sao loại hành vi này cũng quá mức khoa trương rồi, hắn tưởng chỉ có trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo cưng chiều tiểu kiều thê mới có thôi chứ?