“Tiện Ngư đang muốn nói: đây là nhạc hội của ta, các ngươi phải nghe ta hát một lần!”
Khán giả cười nghiêng ngả
Nhìn xem Ngư phụ đã bị bức thành dạng gì
Cùng một ca khúc lại muốn hát tới hai lần
Các minh tinh ngồi ở hàng ghế VIP không khỏi bất ngờ
Nhất định phải vậy sao
Bởi vì vừa rồi không hát được nên Tiện Ngư muốn hát lại Phô Trương lần nữa
Trong phòng đạo diễn, Đồng Thư Văn tặc lưỡi cảm khái:
“Vô tâm trồng liễu, liễu mọc thành rừng!”
Mọi người đừng quên, Tiện Ngư giỏi nhất là chơi trò một khúc hai lời
Cùng một đoạn nhạc dạo, tất cả mọi người đều cho rằng Tiện Ngư muốn hát lại Phô Trương lần nữa, không ai cảm thấy bất mãn, chỉ cảm thấy rất buồn cười
Ống kính quét về phía khán đài, gương mặt người nào người nấy đều đang cười tươi rói
Có người còn hăm hở chuẩn bị hát theo Tiện Ngư một lần nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, giọng hát của Tiện Ngư rốt cuộc cất lên:
“Nếu có người hỏi ta nhất định sẽ kể, nhưng lại chẳng ai đến hỏi cả
Ta chờ mong trong vô vọng, có lời muốn nói nhưng chẳng ai lắng nghe.”
“Tâm tình của ta như vò rượu chờ được người mở ra, nhưng miệng ta như đã mọc đầy rêu xanh.”
“Trong biển người, càng giữ im lặng thì càng chẳng có ai hỏi tới, tôi muốn vùng vẫy, tìm cách phô bày bản thân.”
(Phô Trương bản tiếng Quảng do Trần Dịch Tấn hát: youtube.com/watch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
v=A-WzQh9FOSY)
Nụ cười trên mặt khán giả đông cứng lại
Có người há miệng muốn hát nhưng lại phát hiện ca từ không thích hợp
Bọn hắn trố mắt nhìn nhau, hiện trường lâm vào yên tĩnh
Mấy giây sau, khán giả trực tiếp sôi trào
Nhất là những khán giả đến từ Tề châu
Là Phô Trương
Nhưng lại không phải bản tiếng phổ thông
Tiện Ngư thế mà lại chuẩn bị một bản Tề ngữ
Tiện Ngư biết hát Tề ngữ
Trên sân khấu, giọng hát của Lâm Uyên từ tính vô cùng:
“Chẳng hạn như đột nhiên hát vang, dù là ở đâu cũng xem như mình đang đứng trên sân khấu bốn mặt.”
“Khoác lên mình bộ quần áo hào nhoáng nhất, vẻ mặt tỏ ra cảm khái, có người đến chụp ảnh nhất định phải đút tay vào túi…”
Ống kính bay vọt lên không trung, thu hình toàn bộ sân khấu bốn mặt giữa sân vận động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng lúc đó, tiếng hát của Lâm Uyên trở nên mạnh mẽ hữu lực, rền vang trong lòng mọi người:
“Ngươi cho là ta quá phô trương
Phô trương chỉ vì ta rất sợ
Nếu cứ như đầu gỗ, cứ như tảng đá thì liệu có được ai chú ý đến không?”
“Thật ra ta sợ bị lãng quên đến nỗi phải diễn tới quá mức như thế, ta lo lắng dặn lòng phải đi đứng sao cho ưu nhã nhất
Trên đời này còn có người nào coi trọng sự im lặng không?”
“Nếu không đủ bùng nổ để trở thành đề tài thì sao ta sống được trong giới giải trí này đây?”
Ca từ bằng Tề ngữ và bản dịch tiếng phổ thông xuất hiện trên màn hình lớn, từng câu chữ đâm thẳng vào lòng người, hiện trường giống như có một quả bom vừa nổ
Trong tiếng gào thét điên cuồng, vô số khán giả giơ cao light stick
“Đây là Phô Trương bản Tề ngữ!” Trịnh Tinh khiếp sợ nói, “Sao lại hay đến vậy
!”
Dương Chung Minh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Bản này còn hoàn chỉnh hơn bản tiếng phổ thông!”
Ngồi bên cạnh, Diệp Tri Thu vò đầu
Duẫn Đông vẫn là gương mặt đơ như vậy, nhưng miệng hắn há to như thể không cách nào khép lại
Một khúc hai lời
Phô Trương là ca khúc rất tiêu biểu của Tiện Ngư, nhưng chẳng ai ngờ được ngày hôm nay một phiên bản mới của Phô Trương lại khiến hiện trường bùng nổ tới vậy
Chẳng lẽ dùng Tề ngữ mới là cách chính xác nhất để hát bài này
Mọi người không biết có đúng như vậy hay không, chỉ cảm thấy da đầu tê dại
Không ai có thể hát theo, dù giai điệu quen thuộc đến thế
Bọn hắn thậm chí còn quên mất ca từ tiếng phổ thông, trong mắt lúc này chỉ có lời bài hát bằng Tề ngữ trên màn ảnh
“Năm ấy mười tám tuổi, tại buổi vũ hội trường ta chỉ có thể đứng nhìn như một kẻ thấp kém
Khi ấy ta nuốt lệ vào lòng, thề rằng sẽ đến một ngày các người phải nhìn đến ta!”
“Trên thế gian này có quá nhiều con đường dành cho người bình thường: sống trong một căn hộ cho thuê nào đó, từ tình yêu đến công việc đều bị người khác coi thường, tự tôn vốn ban đầu đầy ắp cũng đã dần rơi rụng.”
“Chỉ có được xem trọng mới có thể vượt qua cơn đói này
Người chưa từng đạt được thứ mình muốn mới hiểu vì sao ta phải phô trương đến mức sai trái như vậy, vật vã vùng vẫy khiến người người xem ta như tên điên!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyên hát Tề ngữ, nhưng dù là người Tề châu như Chu Mộng thì giờ phút này cũng phải thừa nhận: Tề ngữ của Tiện Ngư còn tốt hơn của nhiều người Tề châu khác
Càng đáng sợ hơn là…
Bài hát này được biểu diễn bằng Tề ngữ lại giống như được tân sinh
Ca từ quá tốt, thậm chí còn bùng nổ hơn ca từ tiếng phổ thông
Không chỉ Chu Mộng nghĩ vậy mà bạn trai nàng cũng cho là như thế
Hắn gào thét bên tai nàng: “Ta cảm thấy bản này còn tuyệt vời hơn bản tiếng phổ thông!”
Lúc này không ai chú ý tới, hốc mắt Tôn Diệu Hoả đã ửng đỏ
Ca từ của bài hát này đã đâm thẳng vào lòng hắn
Mà một số ca sĩ khác cũng ít nhiều tỏ vẻ xúc động
Ai mà chẳng có lúc hèn mọn nhỏ bé như vậy
Ai mà chẳng muốn có được một chỗ dứng trong giới giải trí
Năm ấy có lẽ rất nhiều người đều đã từng là “kẻ thấp kém” trong bài hát
“Trên đời này vốn chẳng có bao nhiêu người may mắn.”
“Người chưa từng đạt được thứ mình muốn mới hiểu vì sao ta phải khổ tâm vất vả gấp mười lần người khác để có thể được một lần toả sáng.”
“Những kẻ bình thường có tư cách bàn luận về ta sao
!”
Đoạn điệp khúc lại vang lên lần thứ ba
Lúc này khán giả đã ướt đẫm mồ hôi lạnh
“Ngươi cho là ta quá phô trương
Có thêm vài tiếng xì xào xua đuổi ta cũng chẳng sợ
Ta đứng trên sân khấu sầu muộn này biểu diễn cho ngươi xem, như vậy đã đủ chưa
Đã đủ cuồng loạn chưa?”