Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 781: Bản nhạc Sở ngữ hay nhất




Vương Vũ là người Sở châu, vừa rồi khi đội quân Sở châu hô hào xin Tiện Ngư sáng tác một bài mới bằng tiếng Sở ngữ, Vương Vũ cũng kêu gào không ít
“Ngư phụ đã đồng ý rồi mà, sau này sẽ có bài hát Sở ngữ cho các ngươi nha.” Chu Mộng an ủi một câu
Vương Vũ buồn bã nói: “Nói thì nói như vậy nhưng ta vẫn hy vọng trên đại nhạc hội được nghe Ngư phụ hát bài hát Sở ngữ…”

“Ngư phụ cũng không phải vạn năng mà.” Chu Mộng buồn cười nói, “Dù sao ngươi cũng phải cho hắn một ít thời gian học tập ngôn ngữ mới chứ.”

Vương Vũ: “

.”

Đạo lý thì ta hiểu, nhưng vì cái gì bài hát này lại tên là Lemon
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chúng ta đang chua muốn chết đây này
Lúc này trên màn hình lớn đã bắt đầu chạy sub
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, tiếng hát của Tiện Ngư từ từ vang lên mang theo mấy phần hoang mang và đau thương:

“Yume naraba dore hodo yokatta deshou

Imada ni anata no koto wo yume ni miru

Wasureta mono wo tori ni kaeru you ni

Furubita omoide no hokori wo harau…”

(Sẽ tốt hơn nhiều nếu đây chỉ là mơ
Cho đến bây giờ anh vẫn thấy em trong giấc mơ, dường như những kí ức đã lãng quên lại ùa về, anh sẽ phủi những thứ cũ kĩ đó đi…)

Không có phần nhạc dạo như thường lệ, tiếng hát hoà vào tiếng thở, đi thẳng vào lòng người
Trong nháy mắt đó, toàn trường sững sở
(Link bài hát: youtube.com/watch?v=SX_ViT4Ra7k)

Khi các châu trở thành một khối thống nhất, khả năng trao đổi văn hoá trở nên thông suốt, sẽ không có người nào không nghe ra Tiện Ngư đang hát bằng Sở ngữ
Đúng vậy, tuy tên bài hát là Lemon nhưng ca từ hoàn toàn được viết bằng Sở ngữ chính cống
Không phải bài hát tiếng Anh?
Tiện Ngư treo đầu dê bán thịt chó
Ai nói Tiện Ngư không biết Sở ngữ
Đây là bài hát vừa ra mắt đã bùng nổ, nó tàn sát khắp các bảng xếp hạng âm nhạc ở địa cầu, phá vỡ vô số kỷ lục âm nhạc của Nhật Bản
“Hạnh phúc đã qua sẽ không trở lại, đó là điều cuối cùng ngươi đã dạy cho ta
Quá khứ đen tối mà ta đã giấu kín, nếu không gặp ngươi, nó vẫn sẽ ở mãi trong bóng tối.”

“Không thể nào có nỗi đau nào lớn hơn thế này nữa, ta biết chắc chắn như vậy.”

Lâm Uyên vẫn đang hát, Sở ngữ của hắn tiêu chuẩn đến không thể bắt bẻ
Từng dòng phiên dịch tiếng phổ thông chạy trên màn hình lớn, ánh đèn hắt xuống khiến bóng lưng Lâm Uyên trở nên cô độc
Ê ẩm, chua chát, lạnh lùng
Nhưng giai điệu của nó lại không trầm thấp bi ai mà ngược lại cực kỳ bắt tai, tiết tấu nhanh gọn
“Bài hát này…”

Thân là người Sở châu, Vương Vũ mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng
Hắn nhắm mắt lại, để linh hồn rong chơi trong giai điệu kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn cảm nhận được cơn gió biển, mằn mặn, đắng chát, khổ sở, giống như một quả chanh
Vương Vũ hoàn toàn chìm đắm
Giờ khắc này, không chỉ có Vương Vũ mà vô số người Sở châu đều lạc vào tiếng hát kia
Mà người Tần châu, Tề châu, Yến châu, Hàn châu đều lặng lẽ mở rộng cánh cửa lòng
Sau đó, bầu không khí trở nên rung động mạnh mẽ
Giọng hát trở nên mạnh hơn, ánh đèn vốn đang tắt lịm đột ngột sáng lên:

“Ngay cả những ngày buồn bã ấy, ngay cả những ngày đau khổ ấy, chỉ cần có ngươi thì ta sẽ yêu tất cả mọi thứ đó.”

“Nó sẽ không rời khỏi lồng ngực ta, giống như vị chanh đắng ấy, ta sẽ không thể trở về cho đến khi trời tạnh mưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngay cả bây giờ ngươi cũng vẫn là ánh sáng của đời ta.”

Mọi người trừng to mắt, nội tâm kịch liệt chập chùng
Trong quả chanh vàng, ngoài vị chua như nước mắt ra dường như còn phảng phất chút chua xót và ngọt ngào
Mà ngồi ở hàng ghế VIP, ánh mắt Trịnh Tinh đã thay đổi: “Hợp âm thứ bảy giảm bớt, thêm phách mạnh, phong cách phối âm còn can đảm hơn là phối màu đỏ với màu xanh lá
Nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể hài hòa như vậy
Nếu trên đời này thật sự có thiên tài thì chỉ có thể là người giống như hắn...”

“Khả năng chuyển điệu cấp sách giáo khoa!” Diệp Tri Thu ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói, lỗ tai vẫn đang bị giai điệu hấp dẫn
Ngôn ngữ chưa bao giờ là rào cản trong âm nhạc
Mấy vị khúc phụ vừa cảm khái vừa lặng lẽ trao đổi mấy câu, duy chỉ có Dương Chung Minh là không nói gì
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao gầy đứng trên sân khấu, trong mắt phản chiếu ra bóng hình đối phương
Lâm Uyên rốt cuộc cũng hát xong bài Lemon, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, bốn bề khán đài đều là light stick đang nhảy múa
“Đây là ca khúc Sở ngữ ta thấy hay nhất từ trước đến nay!”

“Tiện Ngư đúng là thiên tài ngôn ngữ!”

“Trên Lam Tinh còn có ngôn ngữ nào mà hắn không biết không?”

“Dù sao thì Ngư phụ vẫn am hiểu nhất là khiến khán giả kinh hỉ mà.”

“Tuy ta nghe không hiểu ca từ nhưng nhờ có sub, cộng thêm giai điệu bài hát quá bắt tai khiến trong lòng ta cứ thấy mất mát thế nào.”

“Ta chợt nhớ ra một chuyện.”

“Gì thế?”

“Cha Tiện Ngư đã mất từ khi hắn còn rất nhỏ.”



.”

Tiếng vỗ tay vẫn còn ầm ầm như sấm dậy, ánh đèn vẫn hoa lệ như thế nhưng khán giả tại hiện trường đều có cảm giác bi thương
Chu Mộng cắn môi nói: “Trước đó ngươi từng đề cử với ta rất nhiều bài hát Sở ngữ nhưng ta đều không thích nghe, lần này ta nhất định sẽ…”

Chu Mộng đột nhiên im bặt
Bởi vì bạn trai Vương Vũ của nàng đã lệ rơi đầy mặt từ lúc nào không hay
“Ngươi làm sao thế?” Chu Mộng ôm lấy cánh tay hắn hỏi
Giọng Vương Vũ trở nên nghẹn ngào: “Ta nhớ ông nội…”

âm nhạc là thứ có thể sẻ chia, nhưng có lẽ chỉ người Sở châu mới cảm nhận được nỗi bi thương khổ sở trong ca khúc một cách rõ ràng nhất
Người đã mất hoá thành một tia sáng, dù không còn đây nhưng vẫn chiếu rọi xuống nhân gian
Chu Mộng an ủi hắn, ánh mắt lại nhìn về phía màn ảnh lớn, bởi vì lúc này trên màn ảnh xuất hiện một đoạn văn:

“Ta yêu thương ngươi nhiều hơn ta nghĩ
Mỗi khi nhớ tới ngươi ta lại cảm thấy việc hít thở cũng trở nên khó khăn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.