“Ông chủ.” Kim Mộc đột nhiên nói
“Ta cảm thấy ngài nên cân nhắc đến việc thẳng thắn với vị chủ tịch kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu hắn dám cược lớn như vậy thì chúng ta cũng không ngại chơi lớn một chút, tiết lộ cho hắn biết một bí danh của ngài đi
Chọn một trong hai bí danh Ảnh Tử hoặc Sở Cuồng, coi như cho Tinh Mang ăn một viên Định Tâm Hoàn, đương nhiên không cần tiết lộ hết, dù sao chúng ta cũng phải giữ lại một chút, ít nhất là bây giờ.”
“Vậy à.”
Lâm Uyên cảm thấy lời Kim Mộc rất có lý
Làm người hẳn là nên có qua có lại, huống chi bí danh nào của hắn đều có ích cho Tinh Mang, dù sao Ảnh Tử và Sở Cuồng đều có liên quan đến mảng truyền hình điện ảnh
Mà quan trọng nhất là Lâm Uyên đang làm cổ đông cho công ty, hắn nên tạo ra giá trị cho Tinh Mang càng nhiều càng tốt, bởi vì 10% lợi nhuận đó sẽ lại chạy vào tay Lâm Uyên nha
Cũng được
Sau này mấy chuyện về bản quyền tác phẩm có thể ưu tiên giao cho Ngân Lam Thư Khố và Tinh Mang, đôi bên còn có thể hợp tác với nhau
Còn việc vận hành quan hệ đôi bên thì giao cho Kim Mộc
Nghĩ tới đây, Lâm Uyên lấy điện thoại ra gọi cho lão Chu
Hắn không nói thẳng mục đích mà chỉ nói:
“Ta muốn gặp mặt chủ tịch, nhờ Chu thúc liên lạc giúp ta một chút.”
“Chu thúc?”
“Cách gọi mới.”
“Ta rất thích.” Lão Chu cười rồi đồng ý với Lâm Uyên, sau đó liên lạc trực tiếp cho chủ tịch mà không hề hỏi mục đích của Lâm Uyên là gì
Ba phút sau
Lâm Uyên nhận được tin tức chủ tịch hẹn gặp mình ở công ty, bèn nói với Kim Mộc một tiếng: “Theo lời đề nghị của ngươi, giờ ta tới công ty lật bài.”
“Lật tấm thẻ bài nào?”
“Còn chưa xác định.”
Hai thân phận Ảnh Tử và Sở Cuồng đều có can hệ trọng đại, Lâm Uyên còn đang do dự
Nhưng hắn cảm thấy lá bài Sở Cuồng vẫn dễ xài hơn, dù sao Ảnh Tử…
Haiz
Thôi không nói, nói nhiều lại rơi nước mắt
Lâm Uyên đứng bên ngoài phòng làm việc của Lý Tụng Hoa, đưa tay gõ cửa
“Mời vào.” Bên trong truyền tới tiếng nói hơi trầm nặng
Lâm Uyên đẩy cửa đi vào
Trên ghế sô pha có một nam nhân đang ngồi, đó chính là chủ tịch Tinh Mang Lý Tụng Hoa
Lý Tụng Hoa lớn tuổi hơn lão Chu một chút, dáng người tầm trung, dưới cằm có để râu ngắn, ánh mắt ôn hoà nho nhã nhưng lại mang theo cảm giác không giận mà uy
“Chào chủ tịch.” Lâm Uyên lễ phép chào hỏi
“Đừng khách sáo, ngồi xuống đi.” Lý Tụng Hoa lịch sự đáp, “Nghe nói ngươi thích uống trà…”
Vừa nói hắn vừa tự mình rót cho Lâm Uyên một tách trà
“Thử không?”
“Vâng.”
Mùi trà tràn ngập trong không gian, Lâm Uyên ngồi xuống ghế sô pha đối diện, nhẹ nhàng hớp một ngụm, nhiệt độ nước trà rất vừa phải
“Ngon không?”
“Tạm được.”
“
.”
Không khí hơi trầm mặc
Hai người tiếp tục uống trà
Lát sau Lý Tụng Hoa mới lên tiếng:
“Thật ra ngươi không tìm ta thì ta cũng sẽ đi tìm ngươi trò chuyện một chút
Ngươi đã nhận cổ phần, có cân nhắc tới việc tham gia vào hội đồng quản trị của công ty không?”
“Ta có thể tìm người thay mình được không?”
“Người khác thì không nhưng đổi lại là ngươi thì được.”
“Cảm ơn.”
“Ta nói rồi, đừng khách sáo, cứ coi Tinh Mang như nhà của mình, muốn nuôi chó thì nuôi chó, muốn ra ngoài chơi thì cứ đi, công ty luôn rất ưu đãi nhân tài.”
Lâm Uyên gật đầu
Lý Tụng Hoa dường như đã nghe nói tới tính cách trầm mặc của Lâm Uyên nên không để ý:
“Sau này nếu có đề nghị gì về phương hướng phát triển của công ty trong tương lai thì ngươi có thể lên tiếng trong cuộc họp hội đồng quản trị, hoặc trực tiếp đến trao đổi với ta là được.”
“Vâng.”
“Hôm nay ngươi đến đây là có lời gì muốn nói với ta sao?”
“Vâng.” Lâm Uyên nói: “Ngươi biết Sở Cuồng không?”
Lý Tụng Hoa cười: “Nam Tiện Ngư, bắc Sở Cuồng, hắn là người nổi danh ngang với ngươi, đương nhiên ta có biết
Ta còn biết quan hệ giữa các ngươi không tệ, việc Tinh Mang có thể quay phim truyền hình Tây Du Ký cũng là nhờ hai ngươi thân cận
Sao tự nhiên lại nhắc tới Sở Cuồng?”
Lâm Uyên không trả lời ngay
Đối với Tinh Mang, rõ ràng là Sở Cuồng quan trọng hơn Ảnh Tử
Bởi vì bản quyền tác phẩm của Sở Cuồng là thứ công ty đang rất cần, dù sao bây giờ Tinh Mang cũng đang phát triển mảng truyền hình điện ảnh rất mạnh
Lý Tụng Hoa không thúc giục
Hắn thay nước rồi tiếp tục châm trà cho Lâm Uyên, thủ pháp pha trà rõ ràng mạnh hơn lão Chu nhiều
“Ta chính là Sở Cuồng.” Nhìn Lý Tụng Hoa châm trà một cách chuyên nghiệp, Lâm Uyên đột nhiên nói
Rào rào rào
Nước trà rót vào tách, ngoại trừ nước đang chảy ra thì hình ảnh của Lý Tụng Hoa đã cố định lại như bị người ấn nút Pause, vẻ mặt hắn đầy mờ mịt
Nước trà dần dần tràn ly rồi lan ra khắp bàn trà, có làn khói nhè nhẹ bay lên giữa hai người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“A!”
Lý Tụng Hoa giật mình, vội vàng đặt ấm trà xuống
Lâm Uyên nhanh chóng rụt chân lại, rút khăn giấy ra lau nước trên bàn
Hai người không ai nói gì, cho đến khi bàn được lau dọn sạch sẽ, giọng Lý Tụng Hoa mới run run hỏi:
“Vừa rồi ngươi nói cái gì, hình như ta nghe không rõ.”
“Ta chính là Sở Cuồng.” Lâm Uyên lặp lại một lần nữa
Hình ảnh hơi dừng lại, sau đó Lý Tụng Hoa đứng phắt dậy
Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn hắn
Khi bốn mắt nhìn nhau, Lý Tụng Hoa đột nhiên vặn vẹo toàn thân: “Ngồi lâu mỏi chân quá.”
“Vâng.”
Lâm Uyên cầm ấm trà lên rót cho Lý Tụng Hoa một tách
“Ngươi là Sở Cuồng?” Nhìn động tác của Lâm Uyên, khoé môi Lý Tụng Hoa giật giật
“Vâng.”
“Ngươi không phải là Tiện Ngư à?”
“Hai cái tên có mâu thuẫn gì sao?”
“
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.”
Lý Tụng Hoa ngồi lại xuống ghế sô pha, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh
Hắn rất muốn tỏ ra trấn định nhưng có cố thế nào cũng thất bại
Hắn quyết định ngửa bài, không thèm che giấu vẻ khiếp sợ nữa
Hơi thở dồn dập, Lý Tụng Hoa cứ thế nhìn chằm chằm Lâm Uyên bằng đôi mắt phát sáng
“Có thể giữ bí mật không?”
“Đương nhiên, nhưng tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”