Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 805: Ta sợ mình sẽ không nhịn được




“Tiện Ngư!” Phía sau bỗng truyền tới một tiếng gọi
Lâm Uyên quay đầu nhìn lại, lúc này chủ tịch Lý Tụng Hoa đang nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức phức tạp: “Đây là xe mới ta chuẩn bị cho ngươi.”

Không chỉ có chủ tịch, một số nhân viên trong Tinh Mang cũng đứng xung quanh xem náo nhiệt, biểu tình rung động vô cùng
Trước đó trong công ty có lời đồn Tiện Ngư cướp trà quý của chủ tịch, thái độ hắn ngông cuồng kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ bị chủ tịch dùng thủ đoạn lôi đình để trấn áp
Kết quả là thế này đây sao
Mẹ nó đây gọi là trấn áp
Đây rõ ràng là cưng chiều đến vô pháp vô thiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên không đứng ngốc ra đó mà mở cửa siêu xe, quan sát nội thất xa hoa sang trọng bên trong
“Cảm ơn chủ tịch
Nhưng chiếc xe trước đó của ta cũng rất tốt mà?”

“Chiếc này không giống.”

“Không giống chỗ nào cơ?”

“Chiếc xe này được trang bị kính chống đạn, độ an toàn đạt tới cấp bậc quân dụng rồi!”

Chủ tịch Lý Tụng Hoa nghiêm túc đáp với vẻ mặt như lâm đại địch, giống như Lâm Uyên đang gặp phải nguy hiểm đến tính mạng
“Chỉ cần không bị công kích bằng vũ khí hạng nặng thì người ngồi bên trong sẽ tuyệt đối an toàn!”

Nói xong, hắn vỗ vai Lâm Uyên một cái rất nặng: “Ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi
Mau lên xe đi, nếu không ta sợ chính mình sẽ không nhịn được.”

=== camera chuyển cảnh ===

Lúc này trong phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị
Tập cuối series trinh thám Đại Thám Tử Sherlock Holmes nằm yên trên bàn, mà trang cuối cùng của nó đã bị ai đó xé nát một cách bạo lực…

Lâm Uyên:


Sao lại có kính chống đạn ở đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại còn an toàn cấp bậc xe quân dụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây không phải là thế giới đô thị hiện đại à, sẽ có người lấy vũ khí ra oanh tạc ta sao
Ta là công dân lương thiện nha nha nha?
Lâm Uyên rất muốn mắng to, nhưng nể mặt chiếc siêu xe này đúng là xịn thật nên hắn vẫn vui vẻ đón nhận, thậm chí còn muốn đi học bằng lái
Ừm, đúng là hắn chưa từng có bằng lái
Trước kia Tôn Diệu Hoả làm tài xế cho hắn, về sau là Cố Đông
“Xe này còn xịn hơn xe của chủ tịch.” Lão Chu đứng bên cạnh nói với vẻ chua xót
Việc chủ tịch tặng xe mới cho Lâm Uyên đã truyền đi khắp công ty, ngày càng nhiều nhân viên chạy ra cổng toà nhà xem náo nhiệt
“Ta có thể ngồi thử không?” Lão Chu hâm mộ nói
“Đương nhiên.” Lâm Uyên gật đầu
Lão Chu vui vẻ ngồi vào trong xe, cái mông hung hăng chà chà trên ghế nệm
“Mịa nó đúng là đã ghiền, nội thất xịn xò quá!”

“Chủ tịch, chiếc xe kia của ta có phải cũng nên đổi rồi không?” Trịnh Tinh không biết từ đâu xuất hiện, ánh mắt u ám nhìn Lý Tụng Hoa
“Xe của ngươi còn rất tốt…” Lý Tụng Hoa chột dạ lui về sau nửa bước, kết quả đụng phải một người, lập tức quay đầu nhìn lại ——

Là Dương Chung Minh
Dương Chung Minh nói: “Ta không có hứng thú với xe, nhưng lần trước ta xin trà ngươi chỉ cho có hai lạng, mà Tiện Ngư lại đem tặng ta tới nửa ký.”

Lý Tụng Hoa đổ mồ hôi lạnh: “Tiện Ngư là tình huống đặc biệt nha…”

“Ta muốn một ký lá trà.” Dương Chung Minh nhìn chằm chằm Lý Tụng Hoa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc xe màu đen hoa lệ kia
“Không thành vấn đề!” Lý Tụng Hoa cắn răng đáp
“Ta không thích uống trà, nhưng ta nghe nói trong phòng chủ tịch có một bộ tranh của Nam Phong lão sư, chủ tịch ngài biết đó, tính tình ta rất đạm bạc, chỉ có hứng thú với soạn nhạc và hội hoạ thôi…” Trịnh Tinh lườm nguýt hắn
“Ta sẽ kêu người mang tranh qua cho ngươi!” Trong lòng Lý Tụng Hoa rỉ máu, vì muốn trấn an hai vị khúc phụ hắn chỉ có thể nhắm mắt làm liều
“Chủ tịch, ta…” Lão Chu cũng muốn nhân cơ hội đánh cướp một trận
“Cút!”

Lão Chu ỉu xìu
Công ty ưu ái nhân tài nhưng lại bóc lột lãnh đạo cao tầng
Hắn sống khổ quá mà
Các nhân viên trong công ty đang vây xem cũng chỉ biết cười khổ
Văn hoá công ty Tinh Mang bọn hắn đúng là khác biệt nha…

“Lão Vương.” Lý Tụng Hoa liếc nhìn một vị lãnh đạo đứng bên cạnh mình
Lão Vương hiểu ý, lập tức trừng mắt nhìn đám nhân viên: “Tất cả giải tán nhanh lên, không ai cần làm việc à?!”

Mọi người lập tức giải tán
Trịnh Tinh cũng ngồi vào xe, còn đặc biệt chọn ghế phụ bên cạnh ghế lái, miệng không ngừng cảm khái: “Chẳng trách đàn ông các ngươi đều thích xe, đúng là thoải mái thật!”

Lão Chu có vẻ rất am hiểu về xe cộ, hắn gõ gõ vào cửa kính xe rồi nói: “Thuỷ tinh này không bình thường nha, hẳn là có khả năng chống đạn
Nhìn thân xe rắn chắc như vậy chắc cũng đạt tới trình độ quân dụng rồi.”

“Quân dụng?” Trịnh Tinh ngẩn người, sau đó bật thốt: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi có thể cho bạn thân của ngươi mượn xe này dùng một thời gian đó.”

Lâm Uyên nghi hoặc hỏi: “Bạn thân?”

“Thì Sở Cuồng lão tặc chứ ai!” Trịnh Tinh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta mà gặp được cái tên này tuyệt đối sẽ đập bể đầu hắn!”

“Ngươi cũng là fan của Sherlock Holmes?” Lão Chu lập tức đồng cảm nói, “Lão tặc đúng là xấu tới mưng mủ rồi, có muốn cùng ta tới cửa Ngân Lam Thư Khố biểu tình không?”

“Có ý gì?” Dương Chung Minh không hiểu
Lão Chu bĩu môi nói: “Lão Dương chắc không xem tiểu thuyết rồi
Sở Cuồng viết một bộ tiểu thuyết tên là Đại Thám Tử Sherlock Holmes, xong bây giờ hắn lại viết nhân vật chính chết
Đây đã là lần…”

“Lần thứ ba.” Dương Chung Minh đột nhiên nói
Lão Chu và Trịnh Tinh kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi cũng biết?”

Vừa nghe đã nhận ra người cùng cảnh ngộ, hoá ra Dương Chung Minh cũng là độc giả của Sở Cuồng
Dương Chung Minh hít sâu một hơi: “Khắc cốt ghi tâm.”

Lão Chu cười to: “Lão Dương ngươi mà cũng đọc tiểu thuyết?”

Trịnh Tinh mỉm cười: “Sức ảnh hưởng của Sherlock Holmes đúng là quá lớn, cái tên xấu xa Sở Cuồng phạm phải tội ác không thể dung thứ, ta nói như vậy ngươi sẽ không giận chứ Tiểu Ngư Nhi
Theo ta thì tên bạn thân của ngươi hoàn toàn không bằng một góc của ngươi ấy…”

Lâm Uyên mờ mịt nhìn mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.