[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tiện Ngư có ý gì vậy
Ba người các ngươi lôi kéo bao nhiêu là user của chúng ta sang Blog, bây giờ đến tài khoản của quan phương mà cũng không buông tha?!”
“Moá!”
“Đám người Hàn châu các ngươi lại còn vui vẻ dời nhà
Các ngươi có cốt khí không vậy hả
Đường đường là quan phương của một châu mà nói chạy là chạy, loại chuyện này nhấc điện thoại lên gọi là được mà!”
“Lăng Khôngggg!”
“Đều là lỗi của Lăng Không
Nếu ban đầu không phải hắn hãm hại Ảnh Tử thì ba bạn gay đã chẳng rời bỏ Bộ Lạc mà chạy sang Blog, đến bây giờ Tiện Ngư vẫn còn địch ý với chúng ta lớn như vậy!”
Mấy ban ngành trong Bộ Lạc lập tức mắng to
Tài khoản của quan phương có lưu lượng lớn cỡ nào chứ
Chờ sau khi kết thúc Lam Vận Hội bọn họ quay trở lại thì nhiệt độ cũng trôi qua mất rồi, còn cọ cái gì nữa
Mà ở manga Bộ Lạc
Đang chăm chỉ tìm cách rửa nhục, Lăng Không nghe được tin tức này suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gần đây hắn cực kỳ khiêm tốn, không dám ló đầu ra cho thiên hạ mắng chửi, kết quả vẫn bị người ta gõ cho một gậy là thế nào
“Chờ đó cho ta!” Hắn tức giận rống lên, không biết là đang nói với người nào
Quan phương các châu cũng chạy sang Blog xem náo nhiệt, hết người này đến người khác đều @ Tiện Ngư xin bài hát
Thật ra bọn họ đều biết sẽ không giành được bài hát này, chỉ là ai nấy đều thích nhúng tay vào quấy một trận để chọc tức Hàn châu vậy đó
Đám cư dân mạng nói không sai, kỳ thật Lam Vận Hội đã bắt đầu từ bảng xếp hạng âm nhạc rồi
Nhưng hành vi đâm Bộ Lạc một dao của Tiện Ngư vẫn khiến đám cư dân mạng cười đến nghiêng ngả ——
“Bộ Lạc quê nha!”
“Chắc là bọn hắn đang tức gần chết, còn Blog thì mừng như điên ha ha!”
“Ngư phụ ít có ác lắm, từ khi có được ba bạn gay là Blog lời to!”
“Không nói chuyện Bộ Lạc, ta thật không ngờ Ngư phụ vẫn còn một ca khúc.”
“Ngươi nhìn mặt ta này, có thấy chút bất ngờ nào không
Từ khi Tiện Ngư đồng ý viết ca khúc cho Sở châu là ta đã biết kiểu gì Hàn châu cũng có phần.”
“Chuyến này Hàn châu cũng có thể gia nhập mùa giải âm nhạc rồi.”
Về phần tại sao Hàn châu không đợi tin từ các nhạc sĩ khác thì vấn đề không phải ở chỗ các nhạc sĩ khác không viết được, ca khúc cổ động phần lớn đều là giai điệu đơn giản, độ khó không cao, nhưng dù đơn giản cỡ nào thì sáng tác ca khúc cũng cần thời gian nha
Hơn nữa có đôi khi đơn giản mới là khó khăn nhất
Càng là người làm công việc sáng tác càng hiểu được điều này, huống chi việc các châu đòi ca khúc cổ động xảy ra quá đột nhiên, trừ phi có người chuẩn bị sẵn bài hát như Lâm Uyên thì mới kịp thời phản ứng
Nếu không cho dù là khúc phụ đỉnh cấp như Dương Chung Minh cũng rất khó có thể sáng tác ca khúc phù hợp với yêu cầu của đối phương trong thời gian ngắn như vậy
Hết lần này tới lần khác, cuộc chiến trên bảng xếp hạng âm nhạc lại khốc liệt vô cùng, nếu muốn Hàn châu đợi đến khi các nhạc sĩ khác sáng tác xong thì rau cúc vàng cũng đã héo tàn từ đời nào
Lúc này Cố Đông nhận được một cú điện thoại, sau đó nàng vội vàng chuyển máy cho Lâm Uyên, không quên nói rõ là Hàn châu gọi tới
“Xin chào.” Lâm Uyên không nghĩ nhiều, tiện tay cầm lấy điện thoại
Giọng nói của người ở đầu dây bên kia không kích động như Lâm Uyên dự đoán: “Cảm ơn Tiện Ngư lão sư đồng ý giúp đỡ Hàn châu chúng ta
Chúng ta có một số yêu cầu quá đáng về ca khúc, đầu tiên ca khúc đó phải được viết bằng tiếng phổ thông để thể hiện lòng tôn trọng đối với Lam Vận Hội…”
“Được.” Lâm Uyên phát hiện giọng của đối phương không có ý chí chiến đấu, điều này rất khác biệt so với các châu còn lại
Đối phương bất đắc dĩ nói: “Ngươi hẳn là biết Hàn châu có thành tích thể thao không được tốt, thường đứng chót trong các kỳ Lam Vận Hội.”
“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu
Nghe nói Hàn châu thường đứng đội sổ trong nhiều bộ môn thi đấu ở Lam Vận Hội
“Hôm nay chúng ta cùi không sợ lở, hy vọng những lời này có thể trở thành tài liệu để ngươi sáng tác.” Đối phương thở dài nói, “Bởi vì thành tích thể thao quá kém nên các vận động viên Hàn châu không có ý chí chiến đấu
Trong quá trình huấn luyện, ta có thể cảm nhận được nội tâm bọn hắn rất bất an, bọn hắn thường bị cư dân mạng mắng là không có ý chí tiến thủ, nhưng dù là thế các vận động viên cũng không tỏ ra khó chịu mà còn rất thờ ơ
Cho nên ta hy vọng Tiện Ngư lão sư có thể viết một ca khúc để bọn hắn tin tưởng vào bản thân hơn
Thật ra trình độ của bọn hắn vốn không tệ, ta cảm thấy bài hát Tin Tưởng Chính Mình càng phù hợp với Hàn châu chúng ta hơn ấy, bởi vì bọn hắn quá thiếu tự tin.”
“Ừm.”
“Ngoài ra, Hàn châu chúng ta không có nhiều siêu sao trong lĩnh vực thể thao, phần lớn các vận động viên chỉ là người rất bình thường
Không ai hy vọng bản thân mình tầm thường, nên biết trước đây Hàn châu chúng ta cũng từng rất mạnh, chỉ là không hiểu tại sao tầm 20 năm trở lại đây lại yếu đi thấy rõ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bài hát của ngươi viết về việc bay lên trời cao, nhưng vận động viên của chúng ta dường như đã quên mất cảm giác hưng phấn khi đứng trên sàn đấu, hy vọng ca khúc mới sẽ thể hiện được những nỗi niềm này.”
“Ta đã biết.” Lâm Uyên lấy điện thoại của mình ra bấm, thuận miệng nói:
“Thật ra cái các ngươi cần không phải là tin tưởng vào bản thân, mà là học được cách dũng cảm.”
“Hả?”
“Một người mà ta rất bội phục đã từng nói: Cuối cùng sẽ có người chiến thắng, tại sao người đó không thể là ta?”
Đối phương ngẩn ra
“Ta đã gửi bài hát cho ngươi, rất mong Hàn châu có thể tìm lại được cảm giác đó.”
Cảm giác của tự do
Nói xong Lâm Uyên cúp điện thoại
Bên kia, lãnh đạo cục thể dục thể thao đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại
Đã gửi bài hát
Ngươi đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi sao?