Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 877: Lại đi cướp trà của chủ tịch?




Lâm Uyên lại gần nhìn vào màn hình:

“Hoạ sĩ vẽ manga thi đấu thể thao hàng đầu?
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phải là Ảnh Thần sao?”

“Sau khi Ảnh Thần huỷ hợp đồng với Bộ Lạc, manga Bộ Lạc lại gắn cái mác hoạ sĩ hàng đầu lên đầu Hà Đại Tuấn, đúng là không biết xấu hổ.”

“Ảnh Thần:

?”

“Đề nghị các ngươi xem lại Hoàng Tử Tennis rồi lớn tiếng nói cho ta biết, ai mới là hoạ sĩ vẽ manga thi đấu thể thao hàng đầu!”

“Dùng từ cẩn thận một chút, ta thừa nhận Hà Đại Tuấn là hoạ sĩ vẽ bóng rổ hàng đầu, nhưng nếu nói là manga thi đấu thể thao hàng đầu thì không thể được, danh xưng này thuộc về Ảnh Thần!”

“Hay nói đúng hơn, Hà Đại Tuấn đã từng là hoạ sĩ vẽ manga thi đấu hàng đầu, nhưng sau đó đã bị Ảnh Tử vượt qua.”

Lâm Uyên vui vẻ
Tuy những độc giả này đều dùng Bộ Lạc nhưng bọn họ là đồng chí tốt, sớm muộn gì cũng thành người của Liên Minh
Đương nhiên cũng có một số bình luận ủng hộ Hà Đại Tuấn
“Trước tiên ta phải gào lên một câu: Thanh xuân của ta đã trở lại
Ngọn Lửa Bóng Rổ có thể nói là ký ức tuổi thơ ta, thanh niên bây giờ chưa xem cũng không có gì lạ!”

“Đại Tuấn khai sáng ra dòng manga nhiệt huyết thi đấu, Ảnh Tử kế thừa tiền nhân để sáng tác thì có gì đáng mà khoe?”

“Các ngươi thừa nhận Đại Tuấn là hoạ sĩ vẽ manga bóng rổ hàng đầu, ta cũng thừa nhận ba bộ manga chiến đấu hiện tại của Ảnh Tử là vô địch
Nhưng đừng quên bộ Hoàng Tử Tennis kia của Ảnh Tử là bộ duy nhất không phải do hắn tự sáng tác, lúc đó hắn chỉ là thuần hoạ sĩ, nội dung cốt truyện là dựa vào tác phẩm của Sở Cuồng lão tặc.”

“Hoàng Tử Tennis chẳng khác nào do Ảnh Tử hợp tác với Sở Cuồng sáng tác, hai đánh một mà còn dám mắng Bộ Lạc không biết xấu hổ?”

“Lấy tác phẩm của 20 năm trước để so với tác phẩm của 20 năm sau là chuyện rất buồn cười
Huống chi tennis và bóng rổ thì có liên quan gì nhau đâu, Đại Tuấn thúc thúc vẽ bóng rổ, không phải loại thể thao tiểu chúng như tennis!”

Lâm Uyên lắc đầu
Những người này tuy là phần tử ngoan cố nhưng vẫn có khả năng bị cảm hoá, hơn nữa số lượng người như vậy có rất nhiều
“Đây chính là lực lượng của tình cảm.” Kim Mộc cười nói, “Đeo lăng kính tình cảm lên thì nhìn ai cũng thấy mi thanh mục tú.”

Fan của Hà Đại Tuấn tuyệt đối không ngờ được, cái gọi là Ảnh Tử liên thủ với Sở Cuồng để vẽ Hoàng Tử Tennis, kỳ thực đều là một mình Lâm Uyên làm
Cho nên Ảnh Tử vẫn là đệ nhất nhân trong giới manga thi đấu thể thao
Lâm Uyên không nói gì
Kim Mộc cho là Lâm Uyên đang tức giận, bèn nói: “Ta cảm thấy ngài không cần phải so đo danh hiệu này với bọn họ
Bộ manga này có hot cỡ nào cũng không bằng ba bộ manga chiến đấu mà ngài đang làm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa hay ta cũng đang định tìm công ty chế tác ba bộ manga này thành phim hoạt hình…”

Lâm Uyên vẫn không nói chuyện
Kim Mộc đột nhiên trừng to mắt: “Không phải là ngài cảm thấy bài quảng cáo này quá mức vô sỉ nên quyết định vẽ một bộ manga tennis khác để chứng minh ai mới là hoạ sĩ vẽ thi đấu thể thao hàng đầu trong giới đó chứ?”

Lâm Uyên vẫn không lên tiếng
Kim Mộc cảm thấy mình đã đoán đúng bèn bật cười: “Ta hiểu rồi, manga Bộ Lạc hẳn là muốn cọ nhiệt độ của Lam Vận Hội nên mới tung ra bộ manga thi đấu thể thao để hút lưu lượng, còn phí công sức chuyển thể thành phim hoạt hình
Chúng ta trực tiếp cắt đứt hy vọng của bọn hắn đi, ta tin tưởng ngài có thực lực này, chỉ cần ngài tung ra một bộ manga tennis khác…”

“Kim thúc, ngươi nói gì thế?” Lâm Uyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Mộc với vẻ mờ mịt
Kim Mộc ngẩn người
Hoá ra nãy giờ ta nói chuyện một mình, ngài chẳng hề nghe lọt tai
“Xin lỗi Kim thúc…” Lâm Uyên vô tội gãi đầu
Hắn không nên liên lạc với Hệ thống trong lúc Kim thúc đang nói chuyện mới phải
Lúc đó đầu óc hắn hoàn toàn không ở chỗ này, giống như Tôn Ngộ Không đang linh hồn xuất khiếu
Đúng vậy, từ nãy đến giờ Lâm Uyên đang bận rộn giao lưu với Hệ thống
Mà trong lúc trò chuyện, biểu tình của hắn không hề ngây thơ vô tội như lúc nói với Kim Mộc
Thời điểm đó, linh hồn hắn đằng đằng sát khí, còn trầm giọng nói:

“Ra đi, Slamdunk!”




Sáng hôm sau, Lâm Uyên đến công ty
Lúc chờ thang máy hắn gặp phải Trịnh Tinh và Dương Chung Minh
“Mấy bài hát đó không tệ.” Nhìn thấy Lâm Uyên, Dương Chung Minh hiếm thấy nở nụ cười ôn hoà
Mấy năm nay Lâm Uyên học nhạc lý hầu hết đều dựa vào thẻ nhân vật của Dương Chung Minh nên theo bản năng cảm thấy rất thân thiết với đối phương, hắn thật sự coi Dương Chung Minh như lão sư của mình nên ngoan ngoãn đáp:

“Cảm ơn Dương thúc.”

Trịnh Tinh có phản ứng khoa trương hơn nhiều: “Bao thầu hết nguyên cái bảng xếp hạng âm nhạc, Tiểu Ngư Nhi ngươi quá ngầu rồi, chuyện này Dương thúc của ngươi còn chưa từng làm đâu!”

“May mắn thôi ạ.” Lâm Uyên thành thật đáp, “Nếu là Dương thúc ở trong tình cảnh này cũng sẽ làm được.”

Khoé môi Dương Chung Minh cong lên, khẽ gật đầu một cái nhẹ tênh
Trịnh Tinh bĩu môi: “Lười như hắn còn lâu mới chịu làm
Mấy bài hát của ngươi đều rất hay, xem ra lần này kiếm lời không ít, nhớ mời Trịnh di đi ăn một bữa ngon đó!”

“Vâng.” Lâm Uyên cười đáp
Quan hệ giữa hắn và hai vị khúc phụ rất tốt
“Lên tầng chín?” Bước vào thang máy, Trịnh Tinh hỏi một câu
Lâm Uyên đáp: “Tầng cao nhất ạ.”

Trịnh Tinh phì cười nhấn số tầng cho hắn: “Lại đi cướp trà xịn của chủ tịch à?”

Trò chuyện mấy câu, hai người rời khỏi thang máy
Lâm Uyên tiếp tục đi lên thẳng tầng cao nhất và gõ cửa phòng làm việc của Lý Tụng Hoa
“Mời vào.”

Thấy Lâm Uyên bước vào, Lý Tụng Hoa cười hỏi: “Tìm ta có việc gì?”

“Ta muốn chuyển thể ba bộ manga nhiệt huyết chiến đấu thành hoạt hình, nếu công ty muốn thành lập ngành hoạt hình thì ta sẽ giao bản quyền cho công ty, còn nếu công ty không muốn làm thì ta sẽ tìm một công ty chế tác hoạt hình ở bên ngoài…” Lâm Uyên luôn có thói quen nói thẳng vào vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.