[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này Giang Quỳ vẫn còn hát, đến câu cuối nàng đột nhiên hét lên:
“Ngươi chỉ biết ức hiếp con mình, Trương Đại Á!”
Hét xong nàng lại càng khóc lớn tiếng hơn
Mọi người luống cuống tay chân đến an ủi nàng
“Không cần các ngươi an ủi ta
Các ngươi đều là thẳng nam và nữ hán tử, chẳng ai biết an ủi người khác hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần trước Tiện Ngư lão sư còn nói Thiên Nga Trắng hát hay hơn ta kìa!”
Lâm Uyên: “
.”
Hắn không ngờ Giang Quỳ vẫn còn nhớ chuyện này
Trách móc xong, Giang Quỳ lại bắt đầu lè nhè nói:
“Cha ta qua đời từ rất sớm, mẹ ta tái giá với người khác, hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của ta và em trai
Bà ta gả cho người đàn ông có tiền, còn sinh ra một cặp sinh đôi…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau
Tôn Diệu Hoả cũng biết lời đồn trong công ty: “Ta nghe nói hôm trước mẹ ngươi đến tìm ngươi…”
“Bà ta không phải đến tìm ta mà là đến đòi tiền!”
Mọi người sửng sốt
Giang Quỳ đã rất say, nàng nói chuyện cực kỳ lớn tiếng:
“Ông chồng mới của bà ta làm ăn thất bại, bây giờ đang ngồi tù, công ty cũng phá sản rồi
Hai đứa con trai sinh đôi thì bỏ việc ở nhà ăn bám, bà ta chẳng còn gì cả, thế là tìm tới ta, nói ta là đại minh tinh, muốn nhờ ta trả nợ giúp cho chồng bà ta
Các ngươi có biết bà ta đòi bao nhiêu không
Một trăm triệu!!!”
Sắc mặt mọi người biến đổi
Không ngờ Giang Quỳ lại có người nhà cực phẩm như vậy
“Đồ ngu mới cho bà ta tiền!” Giang Quỳ tức giận mắng to, “Ta có hai đứa em trai, ta đều mua nhà cho bọn nó rồi
Bà ta và hai thằng con của bà ta thì có liên quan gì đến ta đâu, dựa vào cái gì bọn họ xảy ra chuyện lại tìm đến ta nhờ giải quyết
Khi ta và hai đứa em nhỏ sắp chết đói tới nơi thì bà ta ở đâu
Chúng ta phải làm việc cật lực trong nhà họ hàng để kiếm miếng cơm ăn, ta không có trình độ học vấn cao như các ngươi, âm nhạc cũng đều là tự học, sau khi vào nghề ta mới được học tập âm nhạc chính quy
Vậy mà bây giờ thấy ta thành công, bà ta lại mò tới đòi tiền!!”
“Không sao nữa rồi.” Hạ Phồn ôm Giang Quỳ, nhẹ giọng nói, “Đừng khóc.”
“Chúng ta đều đứng về phía ngươi.” Triệu Doanh Các lấy khăn giấy lau nước mắt cho Giang Quỳ
Nguỵ Hảo Vận cũng lên tiếng: “Ngươi đừng cảm thấy cắn rứt vì loại người như vậy.”
Mối quan hệ trong Ngư Vương Triều thật ra rất tốt, thấy Giang Quỳ buồn lòng như vậy nên mọi người đều cố gắng an ủi nàng
“Ta mang theo hai đứa em trai đi ra từ trong nghèo khổ, tất cả mọi người khen ta lợi hại, khen ta bản lĩnh, khen ta hát hay, rất nhiều người đều thích nghe ta hát!” Giang Quỳ không để ý mọi người nói gì, vẫn đang tự khích lệ mình
“Đồ ngu mới cho bà ta tiền!” Giang Quỳ vừa nói vừa lấy ống tay áo lau nước mắt, sau đó lại khui một lon bia uống ừng ực
Tôn Diệu Hoả gật đầu: “Đúng vậy, đồ ngu mới cho tiền.”
Trần Chí Vũ thấy vậy bèn đoạt lại lon bia, thuận miệng phụ hoạ một câu: “Đồ ngu mới cho tiền nha.”
Giang Quỳ thấy bia bị cướp lại oà lên khóc, đứng lên muốn cướp lại lon bia
Trần Chí Vũ bỏ chạy, Giang Quỳ vóc dáng thấp bé có nhảy lên cũng không với tới lon bia trên tay Trần Chí Vũ, nàng tức giận nhảy lên bàn, sau đó bật cười ha hả:
“Ta chính là đồ ngu đó!”
Nàng vừa khóc vừa cười, mọi người sững sờ nhìn nàng
“Ta chính là đồ ngu đó…”
Giang Quỳ rốt cuộc tìm được một lon bia khác, lại khui ra uống, kết quả bị sặc ho khan liên tục
Thân thể nàng khuỵu xuống, trượt chân ngã nhào
“Á!”
Trong tiếng kêu bất ngờ của mọi người, Lâm Uyên đứng bật dậy đỡ lấy Giang Quỳ
“Lâm Uyên!”
Giang Quỳ hồn nhiên không biết mình suýt chút nữa đã té đập đầu, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Uyên, lần đầu tiên gọi thẳng tên hắn
Mọi người há to mồm
Giang Quỳ tiếp tục nói ra lời nói kinh người: “Triệu Doanh Các thích thầm ngươi đó!”
“Giang Quỳ!!!” Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Doanh Các trắng nhợt đến doạ người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nàng thèm muốn thân thể ngươi!”
Giang Quỳ mặc kệ Triệu Doanh Các gào thét, người say rượu quả thật chẳng còn chút lý trí nào, “Hạ Phồn nói thời trung học ngươi rất là…”
“Im miệng!!” Hạ Phồn vội vàng bịt miệng Giang Quỳ lại
“Ưm ưmmm!” Giang Quỳ giãy giụa kịch liệt, Hạ Phồn đành buông tay ra, ai ngờ Giang Quỳ đột nhiên ói thẳng lên người Lâm Uyên
Toàn bộ phòng VIP lâm vào yên tĩnh, mọi người trợn tròn mắt nhìn Lâm Uyên
“Lần sau đừng để Giang Quỳ uống bia nữa.” Lâm Uyên nhẹ nhàng nói một câu
“Hạ Phồn, cậu đưa cô ấy về nhà đi.”
“Được.” Hạ Phồn thở phào một hơi, vội vàng gật đầu
Giang Quỳ vẫn còn đang kêu gào: “Ta xin được tự giới thiệu, ta chính là đồ ngu…”
Lúc này Tôn Diệu Hoả đột nhiên nổi giận:
“Không phải chỉ là tiền thôi sao?
Cho bà ta là được mà
Sau này anh đây giúp ngươi kiếm thật nhiều tiền
Hạ Phồn ngươi đưa nàng về nhà đi, chỉ có chút chuyện như vậy mà uống đến hỏng cả người, còn dám ói lên người học đệ!”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tôn Diệu Hoả với vẻ quỷ dị
Lâm Uyên nói: “Thôi không sao, chúng ta về thôi.”
Trần Chí Vũ hô: “Ta cho người đi mua quần áo mới…”
“Mặc của ta này, là đồ mới, học đệ mặc tạm đi đã.” Tôn Diệu Hoả cởi áo khoác ra đưa cho Lâm Uyên
Mọi người: “
.”
Cuối cùng vẫn là ai về nhà nấy
Lâm Uyên mặc áo khoác của Tôn Diệu Hoả ngồi trên xe hơi, nhìn khung cảnh phía sau xe hắn đột nhiên nổi hứng hát khe khẽ một đoạn nhạc
Bên ghế lái, tài xế riêng lặng lẽ tắt nhạc radio, dỏng tai lắng nghe tiếng hát sau lưng, ánh mắt đột nhiên trở nên chăm chú
“Ngươi là A Điêu…”
“Là cánh chim tự do…”
Trưa hôm sau Giang Quỳ mới tỉnh lại
Đầu nàng đau nhức vô cùng, tối qua nàng không nên uống nhiều như vậy
Tối hôm qua ——
Như nghĩ ra điều gì, Giang Quỳ đột ngột đứng phắt dậy
“AAAAA!!!”