Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 920: Chưa kịp nói lời từ biệt




Đạo diễn như vậy, phối hợp với kịch bản của Tiện Ngư… Sẽ cho ra một cảnh quay không có ý nghĩa hay sao
“Tiện Ngư đang muốn nhắc nhở khán giả đây là câu chuyện do Pi kể lại, vậy tại sao Tiện Ngư lại phải làm như thế
Biểu tình của tác giả có vẻ cổ quái, hắn đang nghi ngờ
Như vậy hòn đảo này thật sự có điểm gì đó không đúng
Nhưng vì sao tác giả lại hoài nghi chứ?”

Đầu óc An Tự suy nghĩ rất nhanh
Đột nhiên hắn bừng tỉnh
Vì nói dối
Tác giả hoài nghi Pi đang nói dối!!
Khi trong đầu An Tự nảy ra suy nghĩ này, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh, toàn thân rùng mình một cái
Pi đang nói dối
Tại sao hắn phải nói dối?
Nếu Pi nói dối thì cụ thể là ở đoạn nào
Trong câu chuyện này, phần nào là thật, phần nào là giả
Chuyến phiêu lưu này có thật sự tồn tại không
Hay là do mình hiểu sai
An Tự lần đầu tiên ý thức được bộ phim này không hề đơn giản như mặt ngoài của nó, trước đó hắn lý giải quá ngây thơ phiến diện rồi
Nhưng An Tự nghĩ nát óc cũng không hiểu ra tại sao Pi phải nói dố
Hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được phía sau câu chuyện này là một chân tướng cực kỳ đáng sợ
Điều này khiến An Tự rất bất an
“Sao thế?”

Tương Trúc chú ý tới trạng thái bất thường của An Tự, vị đạo diễn tiếng tăm này trông nhấp nhổm như thể đứng ngồi không yên
An Tự không đáp lời mà ngẩng đầu tiếp tục xem phim
Hắn muốn biết chân tướng rốt cuộc là cái gì
Câu chuyện này của Tiện Ngư muốn ẩn dụ cái gì
An tự không hề nhận ra tay mình đang khẽ run



Trên màn ảnh
Rời khỏi hòn đảo, thuyền của Pi rốt cuộc trôi tới một bờ biển
Lần này không phải là hòn đảo mà là Triệu châu
Pi được cứu rồi
Khi hắn bước lên bờ, cảm giác mệt mỏi vô cùng vô tận ập đến khiến hắn ngã xuống bãi cát
Trong cơn hoảng hốt, Pi nhìn thấy con hổ nhảy khỏi thuyền, nó vươn người một cái rồi đi về phía rừng rậm
Đi tới bìa rừng, con hổ dừng lại
“Ta cho là nó sẽ quay đầu nhìn ta một cái, cụp tai lại, gầm lên để tuyên bố kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta.”

Nhưng con hổ không quay đầu lại
Đồng bọn hung mãnh của Pi, trụ cột tinh thần của Pi kể từ giây phút đó đã biến mất khỏi cuộc đời hắn
Sau khi nó rời đi, Pi khóc không thành tiếng
Không phải bởi vì được cứu, mà vì con hổ rời bỏ mình, rời đi một cách đơn giản như vậy đó
Loài hổ không có cảm tình như con người
Pi nhớ lại lời cha dạy, nhưng hắn nói với lòng nhất định phải tin tưởng: trong mắt hổ Parker, hắn không chỉ là một con người như bao con người khác
“Còn chưa kịp nói lời từ biệt với mày mà.”

Chưa kịp nói lời từ biệt với bạn gái, chưa kịp nói lời từ biệt với người nhà, chưa kịp nói lời từ biệt với con hổ
Pi dường như không chỉ một lần nuối tiếc về lời từ biệt, chỉ là lần này nước mắt hắn rơi không ngừng



Trên khán đài là một mảnh im lặng
Khi Pi được cứu, không ai hoan hô mà mọi người giống như Pi, đều đắm chìm trong sự thương cảm vì con hổ rời đi
Đúng vậy, bồi bạn bên nhau hơn hai trăm ngày, từ lúc ban đầu giãy giụa vì sinh tồn, đôi bên ở thế đối lập đến về sau thân thiết và nương tựa vào nhau, ai sẽ không thương cảm
“Giá mà con hổ có thể tiếp tục ở bên cạnh Pi thì tốt biết mấy.”

“Pi đã mất tất cả, chỉ còn mỗi con hổ
Nhưng hổ vốn thuộc về rừng rậm, cho nên nó phải rời khỏi hắn.”

“Ta cảm thấy con hổ có tình cảm với Pi.”

“Có lẽ nó đã xem Pi là chủ nhân, thậm chí là bạn bè.”

“Câu chuyện này còn đặc sắc hơn tưởng tượng của ta.”

“Nửa giờ đầu tiên thật là nhàm chán, quả nhiên đoạn đó chẳng có ý nghĩa gì với bộ phim.”

“Ta cảm thấy bộ phim này rất có chiều sâu.”

“Ta tưởng nó là phim thị trường, nhưng càng xem phần sau càng cảm thấy nó có mùi vị của nghệ thuật.”

Khứu giác của khán giả không nhạy bén như các nhân sĩ chuyên nghiệp trong nghề, nhưng bọn họ đã dần nhận ra bộ phim này không phải phim thị trường
Bên trong phim có rất nhiều ẩn dụ, chẳng hạn như giữa con người và thiên nhiên, giữa sinh tồn và kiên cường, giữa tín ngưỡng và lực lượng…

Các ẩn dụ tương tự còn có rất nhiều, nhất là sau khi tai nạn trên biển xảy ra, câu chuyện trở nên cao trào kịch tính hấp dẫn khán giả, đây là điều mà phim nghệ thuật ít khi làm được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng hàng chân mày của An Tự vẫn nhíu chặt
“Không đúng!” Hắn vẫn cứ lắc đầu
Tuyệt đối không đơn giản như vậy
Tương Trúc không biết điều An Tự đang nghĩ, hắn chỉ nói ra cái nhìn của mình: “Giai đoạn đầu phim rất chán, về sau khi tai nạn xảy ra thì rất xuất sắc, nhưng cái kết như vậy hình như hơi thiếu lửa, cảm thấy vẫn chưa được trọn vẹn lắm.”

Nếu phải chấm điểm thì Tương Trúc sẽ chấm bộ phim này 8 điểm
Đây là một bộ phim nghệ thuật đáng giá 8 điểm, rất không tệ, nhưng cũng chỉ thế mà thôi
Có điều… bộ phim còn chưa dừng ở đó



Ống kính quay trở lại cuộc nói chuyện giữa Pi và tác giả
“Bởi vì ta là người duy nhất còn sống sót, người của công ty vận chuyển Mân Quốc tìm đến ta, bọn họ muốn tra rõ việc chiếc phà bị chìm để xử lý tiền bồi thường.” Pi nói
Ống kính lại xoay chuyển
Nhân viên công ty vận chuyển không tin câu chuyện mà Pi kể
Làm gì có hòn đảo nào có hơn ngàn con cáo mà không bị con người phát hiện
Nải chuối làm sao mà nổi trên mặt nước được
Đôi bên xảy ra cãi vã
Người của công ty vận chuyển không tin đây là chân tướng
Cuối cùng Pi nói:

“Các ngươi muốn nghe một phiên bản không có những vật kỳ lạ, không có chuyện kỳ ảo xảy ra, không có động vật và hòn đảo?”

Sắc mặt Pi chậm rãi biến đổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khán giả trong rạp mở to mắt nhìn màn ảnh với vẻ sửng sốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ vốn tin tưởng lời Pi nói, nhưng câu này hình như có chỗ nào đó không đúng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.