Trên thực tế, ngay cả đại lão trong giới thi từ như Tân Khí Tật cũng từng viết Thủy Điệu Ca Đầu, nhưng độ kinh điển không thể nào bằng Tô Đông Pha được
Trong khi nếu xét trình độ tổng thể, ai dám nói trình độ của Tân Khí Tật kém hơn Tô Đông Pha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong một số loại thơ ca khác, trình độ của Tân Khí Tật hoàn toàn nghiền ép những người còn lại, ví dụ như Phá Trận Tử hay Thanh Ngọc Án Kiện vậy
Mà bây giờ,
Ngô Cực hắn cùng với Dịch An Sở Cuồng đều nghiền ép những người khác trong loại hình Điệp Luyến Hoa
Nói không chừng sau này trong bài thi nào đó sẽ xuất hiện cả ba bản Điệp Luyến Hoa của bọn hắn
Việc này đã có tiền lệ
Giống như ở Tề châu đã từng có ba phiên bản Trường Tương Tư được đưa vào sách giáo khoa để giảng dạy
Nếu vẫn không được thì cùng lắm đưa vào sách văn học đọc ngoài giờ cũng được chứ sao
Ngay cả bạn thân của hắn cũng gọi điện thoại tới khen:
"Phiên bản Điệp Luyến Hoa của ngươi rất tuyệt, không thua kém bản của Dịch An và Sở Cuồng chút nào
"Thật ra vẫn kém hơn một chút
Ngô Cực khiêm tốn nói một câu, hoặc có lẽ đó không tính là khiêm tốn, quả thật bài của hắn hơi thiếu chút kinh điển so với hai bài kia
“Dù sao thì bài của ngươi cũng lọt vào top ba bài Điệp Luyến Hoa hay nhất rồi.”
“Cái này cũng khó nói trước được, lỡ đâu về sau lại có bài hay hơn thì sao?” Ngoài miệng Ngô Cực nói vậy nhưng thật ra trong lòng không hề nghĩ thế, câu này hắn chỉ đang khiêm tốn mà thôi
Sáng tác thơ ca không chỉ cần có tài hoa mà còn phải có linh cảm, đây là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu
Nếu không thì tại sao trong lịch sử lại có ít tuyệt tác đến vậy
Cái gọi là tuyệt tác tương đương với việc đạt tới mức hoàn mỹ cực hạn ở một thể loại nghệ thuật nào đó rồi
Ngay cả chính bản thân người sáng tác có đôi khi cũng không thể vượt qua được chính mình, bởi vì linh cảm là thứ chỉ đến trong một khoảnh khắc, có người cả đời chỉ gặp được một lần
“Sau này sẽ không có phiên bản nào lợi hại hơn được nữa.” Bạn Ngô Cực cảm khái nói, hắn cũng là một văn nhân đỉnh cấp
“Yamamoto vua viết từ khúc cũng có một bài Điệp Luyến Hoa, tác phẩm đó cũng cực kỳ xuất sắc nhưng so với bản của ba người các ngươi thì lại kém một khoảng.”
Ngô Cực cười một tiếng với vẻ đắc ý
Văn nhân tuy nói thanh cao nhưng thật ra vẫn rất thích nghe nịnh nọt, thậm chí còn si mê cảm giác này, đây là một trong những động lực để bọn hắn sáng tác, tác phẩm được vô số người ủng hộ sẽ khiến bọn hắn thoả mãn
Nhưng khi người bạn sắp cúp điện thoại lại đột nhiên đổi giọng giống như vừa thấy chuyện gì đó rất bất ngờ:
“Tiện Ngư…”
“Cái gì?” Ngô Cực kinh ngạc hỏi
Người bạn trầm ngâm một hồi lâu, Ngô Cực không biết bên phía đối phương xảy ra chuyện gì
Hắn vừa định mở miệng hỏi thì người bạn đột nhiên lên tiếng với giọng phức tạp:
“Bị ngươi nói trúng rồi, đương kim vô tịch vừa mới ra tay.”
“Ta nói trúng chuyện gì?”
“Không phải ngươi nói Điệp Luyến Hoa có thể sẽ có phiên bản tốt hơn sao?”
“Ta…” Ngô Cực trừng to mắt
Ngươi nói thế là có ý gì
Ta chỉ khiêm tốn thôi mà
Người bạn không hiểu tâm tình của Ngô Cực, dường như đang thưởng thức cái gì: “Phiên bản này tuyệt đối có thể lọt vào top ba cùng với Dịch An và Sở Cuồng.”
Cái gì mà top ba
Còn ta thì sao
Ngô Cực luống cuống: “Ngươi đang nói ai?”
Người bạn thở dài nói: “Vừa rồi Tiện Ngư cũng mới viết một bản Điệp Luyến Hoa cực kỳ xuất sắc…”
“
.”
Năm phút sau
Ngô Cực ngây ngốc nhìn màn hình máy tính, trong lòng cực kỳ mất mát
Trên màn hình là giao diện Blog của Tiện Ngư, chỉ thấy trên đó đăng một bài thơ:
Đình viện sâu sâu sâu biết mấy?, Dương liễu mông lung như khói, Trướng rèm lớp lớp không đếm nổi.
Hàm ngọc, yên chạm chốn chơi bời,, Lầu cao không thấy đường Chương Đài.
Cuối tháng ba mưa dữ, gió mạnh, Cửa che kín hoàng hôn,, Không có cách gì giữ nổi mùa xuân.
Không có cách gì giữ nổi mùa xuân., Màu hồng rụng tơi bời hơn cả mùa thu.
“Đình viện sâu sâu sâu biết mấy
Liễu hồng áng khói,
Trướng rèm lớp lớp không đếm nổi
Hàm ngọc, yên vàng như trẩy hội
Lầu cao không thấy được Chương đài…
----
Tháng cuối xuân rồi mưa gió gội
Cửa khép hoàng hôn,
Không cách gì giữ nổi mùa xuân
Mắt ướt hỏi hoa, hoa chẳng nói
Tơi bời hoa rụng tựa mùa thu.”
Vừa đọc được câu đầu tiên, Ngô Cực đã cảm nhận được chênh lệch rõ ràng
Trên Địa Cầu, có người nói bài thơ này là của u Dương Tu, có người nói nó do Phùng Duyên Tị viết, thời cổ đại một số bài thơ không rõ xuất xứ cũng là chuyện bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Việc nó thuộc về ai gây tranh cãi, nhưng chất lượng của nó thì hay miễn bàn
Ngô Cực đọc xong bài thơ, khe khẽ thở dài
Hắn biết mình không còn được nằm trong top ba bài Điệp Luyến Hoa hay nhất nữa rồi
Đây không phải lần đầu tiên Tiện Ngư sáng tác thơ, người này không có nhiều tác phẩm nhưng vừa ra tay thì đều là kinh điển
Chẳng trách câu nói “nam Tiện Ngư bắc Sở Cuồng” lại ghi sâu vào lòng mọi người như vậy
Cùng lúc đó, đám cư dân mạng đã đọc được phiên bản này
Trong lúc nhất thời mạng lưới trở nên náo nhiệt, khu bình luận bên dưới bài thơ gia tăng số lượng với cấp số nhân
Mọi người đều bị bài thơ này chinh phục
“Ngư phụ làm thơ tuyệt quá!”
“Quả nhiên là người đã sáng tác ra Thuỷ Điệu Ca Đầu!”
“Bài thơ này tuyệt đối có thể lọt vào top ba bài hay nhất!”
“Trước đó ta cảm thấy chỉ có bài của Ngô Cực lão sư là có thể so sánh với hai vị kia, nhưng bây giờ đọc được thơ của Tiện Ngư mới thấy Ngô Cực lão sư vẫn thua một bậc.”
“Ngô Cực lão sư làm không tệ, chỉ là của Tiện Ngư càng tốt hơn.”
“Không phải nói ba bạn gay cùng tiến cùng lùi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ảnh Tử cũng viết một bài đi!”
“Ảnh Tử: cút!”