Về phần chủ tịch thì đợi hôm nào hắn có trạng thái tốt lại vẽ cho ông ấy một bức là được
“Tặng ta?!”
Trịnh Tinh rốt cuộc cũng nỗ lực để rời mắt khỏi bức tranh và nhìn về phía Lâm Uyên, biểu tình trên mặt nghiêm túc vô cùng
“Ngươi biết giá trị của bức tranh này không?”
“Đại khái.”
“Được, quyết định vậy đi!” Trịnh Tinh rất sợ Lâm Uyên đổi ý, vừa nói chắc xong chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng
“Trịnh di sẽ không chiếm lợi của ngươi, ngươi ra giá đi.”
“Ta nói là tặng, đương nhiên không thể nhận tiền.” Lâm Uyên đúng là rất thích tiền, nhưng một khi đã bảo tặng thì hắn sẽ không đổi ý
“Ngươi đã nói vậy, ta còn dài dòng thì quá làm ra vẻ rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần này Trịnh di thiếu ngươi một ân tình lớn, về sau có việc gì cần nhờ Trịnh di cứ việc mở miệng là được.” Trịnh Tinh hít hà nói, “Trình độ vẽ quốc hoạ của Ảnh Tử thật không thể tin nổi.”
Vừa nói nàng vừa cẩn thận từng li từng tí thu hồi bức hoạ rồi ôm trước ngực coi nó như bảo bối, không dám dùng lực sợ để lại nếp nhăn
Lâm Uyên mỉm cười
Nghe người khác khen hắn cũng rất vui vẻ nha
“Đúng rồi.” Trịnh Tinh đột nhiên nhớ ra
“Ảnh Tử liệu có để ý việc ta lấy bức tranh này…”
“Đã tặng cho Trịnh di rồi, đương nhiên Trịnh di có thể tuỳ tiện xử lý.”
“Đứa bé ngoan, lần này Trịnh di thiếu ngươi một ân tình lớn
Ngươi yên tâm đi, ta sẽ coi bức tranh này như bảo vật, tuyệt đối sẽ không lãng phí tuyệt tác của đại sư!”
Lâm Uyên: “
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.”
Hắn bị khen đến phát ngượng
Tháng tám là thời điểm Tần châu oi bức nhất, thái dương thiêu đốt vạn vật, ngay cả Nam Cực thích náo nhiệt như vậy cũng không muốn ra ngoài chơi, đại đa số thời gian nó đều nằm phè dưới máy điều hoà
Hôm đó, Lâm Uyên đang chơi với Nam Cực trong nhà thì điện thoại di động vang lên, là Kim Mộc gọi tới
“Hôm nay là thứ bảy, ông chủ có muốn đi xem triển lãm tranh không?”
“Triển lãm tranh?”
“Chính là chỗ đang triển lãm Điệp Luyến Hoa của ngài…”
“Không đi.” Lâm Uyên từ chối thẳng
Trời nóng như vậy, Lâm Uyên không muốn ra đường một chút nào, huống chi Điệp Luyến Hoa còn không phải là tác phẩm đắc ý của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kim Mộc không cưỡng cầu
Lâm Uyên không muốn ra đường không có nghĩa là người khác cũng thế, luôn sẽ có một số người có động lực để rời nhà
Lúc này, trong một trung tâm triển lãm nghệ thuật ở Tô Thành đang tổ chức một buổi triển lãm tranh cấp trung
Ở tinh cầu có không khí nghệ thuật dày đặc như Lam Tinh thì xem triển lãm tranh là động lực để một số người chịu ra đường vào thứ Bảy, dù là nơi đỗ xe cách phòng triển lãm đến mười phút đi bộ
Ngoài cửa phòng triển lãm có một tấm bảng điện tử ghi tên tác phẩm và hoạ sĩ có tham gia triển lãm
Đây là một buổi triển lãm quốc hoạ cấp trung nên các hoạ sĩ tham gia đều thuộc nhóm trung cấp, là những người có danh tiếng nhưng trình độ chưa đạt tới đỉnh phong
“Du Liên có tác phẩm mới trình làng.”
“Còn có Nhân Phỉ Phỉ nữa.”
“Hôm nay có cả tác phẩm của Viên Liễu, năm ngoái ta đã thấy một bức do Viên Liễu vẽ, trình độ rất tốt.”
“Ta biết hoạ sĩ Sử Tương, hắn là hoạ sĩ vẽ quốc hoạ rất có tiềm lực, hôm nay ta cố ý tới đây là để xem tranh của hắn.”
“Buổi triển lãm hôm nay cũng rất được đó chứ.”
“Tuy không có danh gia đỉnh cấp nhưng hoạ sĩ đều không phải hạng người vô danh.”
“Nhất là Du Liên, tác phẩm năm ngoái của hắn đạt được giải thưởng lớn, còn được rất nhiều danh gia đỉnh cấp khen ngợi.”
Đám người vây xem bảng thông báo đang trao đổi với nhau
Lúc này bỗng có người kinh ngạc nói:
“Ảnh Tử cũng triển lãm tác phẩm?”
Mọi người đều sửng sốt, vội vàng đọc lướt danh sách tên hoạ sĩ, quả nhiên thấy được tên Ảnh Tử nằm ở gần cuối
Trong lúc nhất thời đám người trở nên ồn ào hẳn lên
“Ảnh Tử không phải là hoạ sĩ vẽ manga sao?”
“Manga mà cũng có thể tham gia triển lãm quốc hoạ?”
“Bên phía ban tổ chức sao lại để loại hoạ sĩ vẽ manga bốc đầy mùi tiền vào đây rồi hả?”
“Thú vị
Theo ta được biết thì trình độ hội hoạ của Ảnh Tử cũng rất khá.”
“Không ngờ Ảnh Tử cũng tham gia triển lãm tranh quốc hoạ
Ta đã từng thấy mấy bức tranh Ảnh Tử vẽ minh hoạ cho tiểu thuyết của Sở Cuồng, người này có năng lực hội hoạ rất mạnh, nét vẽ cũng đẹp vô cùng, biết vẽ quốc hoạ cũng không có gì lạ.”
“Nói cái gì thế
Vẽ đẹp và ý cảnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, giống như manga và quốc hoạ là hai khái niệm riêng biệt
Đẳng cấp của buổi triển lãm tranh này đều bị Ảnh Tử kéo xuống thấp rồi.”
“Thật là thất vọng.”
“Loại hoạ sĩ vẽ manga đầy mùi tiền này mà cũng có thể tham dự triển lãm, ban tổ chức chắc đang coi trọng danh tiếng của hắn?”
“Chắc là Ảnh Tử đút lót tiền cho ban tổ chức rồi.”
“Ta không có chút hảo cảm nào đối với loại hoạ sĩ buôn bán thương mại như vậy, sự xuất hiện của hắn ở đây là làm ô nhục nghệ thuật quốc hoạ, cả ngày chỉ biết vẽ mấy hình ảnh lấy lòng đám cư dân mạng còn đòi nhúng tay vào quốc hoạ?”
Đừng cho rằng Ảnh Tử được cư dân mạng ủng hộ mà lầm, đối với những người ưa thích nghệ thuật truyền thống thì hoạ sĩ manga như Ảnh Tử đều bị khinh thường
Nguyên nhân rất đơn giản: không cùng đẳng cấp
Những người chịu đến phòng triển lãm dưới cái nắng chói chang của tháng Tám đều là người yêu thích quốc hoạ từ nhỏ đến lớn
Bọn hắn không thèm xem manga, trong lòng bọn hắn luôn cảm thấy khả năng đánh giá và cảm nhận nghệ thuật của mình hơn xa những người khác, sao có thể yêu thích loại hoạ sĩ vẽ manga đầy tục khí như vậy
Không chỉ có người yêu thích hội hoạ nghĩ như vậy mà ngay cả giới hội hoạ ở Lam Tinh cũng rất khinh bỉ đám hoạ sĩ manga ở tầng dưới chót.