Nhưng mà…
Hắn vừa mới nói xong, xung quanh lập tức yên tĩnh như chết
Vô số người đứng cứng đờ ngay tại chỗ
Thậm chí còn có người hoài nghi tai mình nghe nhầm
Đáng tiếc bọn họ không nghe nhầm, đã có người nhìn thấy thông tin bên dưới tác phẩm, hai chữ “Ảnh Tử” nằm chễm chệ ở ngay đó
Đây chính là tác phẩm của Ảnh Tử?
Vừa rồi mình còn khen lấy khen để?
Sắc mặt La Thành đột nhiên đỏ bừng, hắn không được tự nhiên lui về sau nửa bước, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng triển lãm vô cùng kỳ quái
“
.”
Sao đột nhiên lại yên tĩnh như vậy
Nhân viên phòng triển lãm mờ mịt nhìn phản ứng của mọi người
Chẳng lẽ ta đã nói sai chỗ nào
“Ha ha.” La Vi đứng ở đằng xa không nhịn được bật cười
Từ khi mọi người tới xem bức tranh Điệp Luyến Hoa, nàng vẫn luôn quan sát biểu tình trên mặt cha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc nhìn thấy gương mặt nhăn như ăn phải mướp đắng của cha mình, đương nhiên không thể nhịn được cười
Nàng cũng nhìn mặt đám người vừa nãy đả kích Ảnh Tử ở ngoài cửa phòng triển lãm, bây giờ sắc mặt ai nấy đều đỏ như đít khỉ
Này thì xem thường lão sư của ta
Trong lòng La Vi rất đắc ý
Thật ra trong nhà La Vi còn có bức Lục Hà Đồ nhưng nàng không lấy ra cho người khác xem, bởi vì trước đó lão sư đã dặn dò phải khiêm tốn
Giờ thì không cần nữa rồi, đợi cha trở về nàng sẽ lấy ra cho cha xem
Đến lúc đó mặt của cha sẽ càng thêm thú vị, bởi vì tác phẩm Điệp Luyến Hoa này của lão sư không tính là quá xuất sắc, hắn chỉ thuận tay vẽ mà thôi
“Tác phẩm của Ảnh Tử…”
Khâu Vũ ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, điều này đã phá vỡ nhận thức của nàng về giới manga
Trên thực tế, bức tranh này đã phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người về Ảnh Tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc đứng ngoài cửa phòng triển lãm, rất nhiều người đã bất mãn khi thấy Ảnh Tử tham gia triển lãm tranh
Một hoạ sĩ con buôn dựa vào cái gì mà đòi gia nhập loại triển lãm quốc hoạ chuyên nghiệp như thế này
Thế nhưng…
Khi thấy Điệp Luyến Hoa, mặt của bọn hắn đều đỏ rần lên
Không ai ngờ được trình độ quốc hoạ của Ảnh Tử lại đạt tới cấp chuyên nghiệp, thậm chí còn cao hơn rất nhiều vị lão sư cấp chuyên nghiệp khác
La Thành cũng không ngờ được
Nhưng dù sao hắn cũng là đại lão trong giới quốc hoạ, tuy hơi xấu hổ nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong phòng triển lãm tĩnh lặng, La Thành lại lên tiếng lần nữa:
“Một hoạ sĩ vẽ manga có thể đạt trình độ quốc hoạ cỡ này đã là hiếm thấy
Đáng tiếc bức tranh này tuy đẹp nhưng vẫn còn thiếu chút thần vận
Để phán định một bức tranh có tốt hay không thì không chỉ dựa vào đẹp xấu giống như chụp một bức ảnh, nếu không thì còn cần đến hoạ sĩ làm gì
Đây có lẽ là vì hắn đã dành quá nhiều thời gian cho việc vẽ manga…”
La Thành không phải cố ý chê bai
Bức tranh này quả thật đúng như lời hắn nói, nó vẫn còn cách đỉnh cấp một chút
Trong lúc nhất thời, mọi người lập tức tôn sùng lời La Thành để hoá giải tình cảnh lúng túng này:
“Đúng vậy!”
“La Thành lão sư nói rất chuẩn!”
“Bức tranh này không tốt đến mức hoàn toàn kín kẽ.”
“Chẳng qua vì những bức tranh khác không quá tốt nên bức tranh này mới nổi bật lên như vậy.”
“Nếu so sánh với các đại sư trong giới quốc hoạ thì vẫn còn kém rất nhiều.”
“Dù sao hắn cũng là hoạ sĩ vẽ manga, tuy có chút trình độ nhưng vẫn bị giới hạn ở đây.”
“Quốc hoạ phải theo đuổi ý cảnh, tác phẩm của Ảnh Tử thiếu ý cảnh rõ ràng!”
Nghe La Thành và đám người nói vậy, Khâu Vũ khẽ nhíu mày: “La lão sư có vẻ yêu cầu quá cao về Ảnh Tử?”
Đây là buổi triển lãm cấp trung, chất lượng của Điệp Luyến Hoa đã đủ để nghiền ép toàn trường, vậy mà La Thành lại lấy tiêu chuẩn cấp đại sư ra để phán xét nó
Khâu Vũ thừa nhận lời La Thành nói có lý, nhưng vấn đề ở chỗ lời này là dành để bình phẩm một tác phẩm của hoạ sĩ quốc hoạ đỉnh cấp
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ phòng triển lãm tranh này vốn chỉ là hạng trung, nếu dùng tiêu chuẩn đó để phán xét thì tất cả tranh ở đây toàn quân bị diệt
“Nói thật lòng mà thôi.” La Thành đáp, trong lòng cũng biết mình đang yêu cầu quá cao nhưng hắn thật sự không thích Ảnh Tử
Nếu Điệp Luyến Hoa không phải là của Ảnh Tử, hắn sẽ khen ngợi nó thật nhiều, thậm chí còn dìu dắt đối phương
Nhưng nếu đó là Ảnh Tử…
Thì thế này chưa đủ
Với trình độ như vậy sao có thể khiến con gái mình sùng bái, thậm chí nhận làm lão sư cơ chứ
Ngoài miệng nói thế nhưng La Thành nghiền ngẫm bức tranh này rất lâu, thời gian dừng chân hơn xa bức tranh của Du Liên
Khâu Vũ cũng không nói gì nữa mà tiếp tục ngắm bức tranh
Tuy nàng không biết mối quan hệ giữa con gái La Thành và Ảnh Tử nhưng có thể mường tượng ra một chút
Quanh đi quẩn lại vẫn là thành kiến của đám người yêu thích quốc hoạ với hoạ sĩ manga mà thôi
“Hoạ sĩ con buôn.”
“Không hiểu gì về nghệ thuật.”
“Khắp người đều là mùi tiền.”
Khi nhắc tới hoạ sĩ vẽ manga, hoạ sĩ truyền thống luôn đưa ra đánh giá như vậy
Cho dù bức Điệp Luyến Hoa này tốt đến đâu thì mọi người cũng không muốn thừa nhận sự xuất sắc của nó
Trong bầu không khí kỳ quái này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Khâu Vũ:
“Xin lỗi Khâu Vũ, ta kẹt xe nên tới trễ.”
Khâu Vũ mỉm cười quay đầu nhìn về phía đối phương: “Ta còn tưởng Trịnh tỷ cho ta leo cây rồi chứ.”
“Làm gì có!” Người vừa tới cười đáp, sau đó nhìn ra sau lưng Khâu Vũ, vui vẻ nói: “Thật là náo nhiệt.”
“Là Trịnh Tinh lão sư!” Có người nhận ra nàng, lập tức lên tiếng chào hỏi
Đám người náo nhiệt hẳn lên.