Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 948: Mitsui là nhân vật phản diện




Lỗ Bân là học sinh lớp 11 trường trung học phổ thông ở Sở châu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn rất thích Slamdunk, tuy chưa xem manga nhưng cũng bị đám cư dân mạng spoil không ít, biết được Mitsui có địa vị rất cao trong lòng độc giả manga
Việc này khiến hắn cảm thấy rất hoài nghi
Bởi vì trong mấy tập trước, Mitsui xuất hiện với dáng vẻ như một tên lưu manh côn đồ, vừa ra sân đã có mâu thuẫn với đám người Hanamichi Sakuragi, hơn nữa còn đánh Rukawa Kaede vỡ đầu chảy máu
Rõ ràng là hình tượng nhân vật phản diện
Lỗ Bân không chỉ không thích mà còn thấy ghét nhân vật Mitsui
Về phần vì sao nhân vật này lại được độc giả manga ưa thích như thế
Nhất định là vì phần sau manga đã tẩy trắng cho hắn
Rất nhiều tác phẩm thích chơi kiểu này, trước tiên tạo ra một nhân vật phản diện đáng ghét, sau đó bắt đầu tẩy trắng
Đây là chiêu mà Lỗ Bân ghét nhất
Đối với lần này, Lỗ Bân đã quyết tâm: ngươi muốn tẩy trắng thì cứ việc, ta mà thích nhân vật này thì ta đi đầu xuống đất
Ôm tâm tình mâu thuẫn, Lỗ Bân mở tập 27 lên xem
Tập này không xảy ra xung đột tay chân, nội dung cốt truyện lấy ký ức của Mitsui Hisashi làm chủ
Từ lúc bắt đầu, Lỗ Bân khoanh tay xem phim với dáng vẻ “ta chống mắt lên xem ngươi tẩy trắng như thế nào”
Nhưng mà…

Khi thấy Mitsui vì đội bóng mà bị thương;

Khi thấy biểu tình mờ mịt của Mitsui trong bệnh viện khi nghe bác sĩ thông báo không cách nào thi đấu được nữa;

Khi thấy Mitsui mặc kệ lời khuyên can của bác sĩ mà trở lại sân bóng rổ;

Khi thấy Mitsui đứng ở bên ngoài sân với dáng vẻ chán nản rồi xoay người rời đi;

Khi thấy…

Ký ức của Mitsui kéo tới như thuỷ triều, trong lặng lẽ đã tạo ra vô số con sóng
Trong gian phòng yên tĩnh, hai cánh tay Lỗ Bân chẳng biết đã thõng xuống từ khi nào, khoé mắt cay cay, trong đáy lòng Lỗ Bân đột nhiên cảm thấy thương tiếc…

Thương tiếc?
Lỗ Bân đột nhiên lắc đầu thật mạnh
Đây đều là chiêu thức của Ảnh Tử mà thôi
Nhận ra điểm này, Lỗ Bân không ngừng bắt mình phải tỉnh táo lại, hắn liên tục tẩy não bản thân bằng một câu “Mitsui là nhân vật phản diện!”

Trong lúc hắn đang xoắn xuýt thì Mitsui vẫn còn đang hoang mang giữa hiện thực và ký ức
“Thật ra ngươi vẫn chưa bao giờ mất đi lòng nhiệt tình đối với bóng rổ!”

“Người không buông bỏ được quá khứ chính là ngươi!”

Mọi chất vấn và phản bác, cãi vã và giãy giụa đều chuyển biến khi huấn luyện viên Anzai xuất hiện
Cửa mở ra, giữa ánh mắt của tất cả mọi người, huấn luyện viên Anzai đứng đó nói ra hai chữ:

“Là ngươi.”

Trong nháy mắt Mitsui biến sắc
Đó là người thầy mà hắn kính trọng nhất đời này, Mitsui cảm giác như mình đang trở lại sân thi đấu, lời dặn dò của huấn luyện viên Anzai vang vọng ở bên tai:

“Dù là đến thời khắc cuối cùng cũng không được từ bỏ hy vọng, bởi vì vào khoảnh khắc ngươi từ bỏ hy vọng, trận đấu sẽ kết thúc.”

Hắn của lúc đó đã cương quyết ôm quả bóng lên, xoay người vọt ra sân
Ngồi trước màn hình, sắc mặt Lỗ Bân cũng thay đổi
Trong lòng hắn là sóng ngầm cuồn cuộn giống như có vô số con kiến đang bò trong tim, đó là cảm giác đau đớn tê dại
Hốc mắt cay xè nhưng Lỗ Bân vẫn cố nhủ bản thân, nhịn xuống, đây là chiêu của tác giả thôi
Lỗ Bân liều mạng ngăn cản cảm giác rung động mãnh liệt lan toả ra toàn thân nhưng không làm nổi, cổ họng bị nghẹn lại
Trên màn hình, thiếu niên đã từng kiêu ngạo không ai bì nổi, giờ phút này tràn đầy thống khổ và hối tiếc
Nước mắt chảy dài trên gương mặt hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng lúc này, một tiếng hát vang lên xuyên phá không trung như muốn đâm xuyên linh hồn hắn
“Sekai ga owaru made wa hanareru koto mo nai

Sou negatteta ikusen no yoru to

Modoranai toki dake ga naze kagayaite wa

Yatsurekitta kokoro made mo kowasu

Hakanaki omoi...kono Tragedy Night…”

(Cho đến khi nào thế giới kết thúc, ta sẽ không chia lìa

Ta ước ao điều đó hằng đêm

Vì sao chỉ có thời gian vĩnh hằng là sáng mãi
Thậm chí cả trái tim mệt mỏi cũng vỡ tan
Những suy nghĩ đau buồn thoáng qua trong buổi đêm buồn bã này…)

Mặc kệ bao nhiêu lớp phòng thủ, nước mắt của Lỗ Bân chảy tràn như đê vỡ
Trong tiếng ca dâng trào, Mitsui quỳ trước mặt huấn luyện viên, hai cánh tay chi chít vết thương chống xuống đất, hắn khóc không thành tiếng
“Huấn luyện viên… ta muốn chơi bóng rổ.”

Không biết là bị tiếng hát lây nhiễm hay bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, Lỗ Bân biết mình sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng này
Ai mà chưa từng phạm sai lầm
Ai mà chưa từng đường đời khúc khuỷu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai mà chưa từng mờ mịt không biết nên làm gì
Nhưng ai có thể giống như Mitsui, bỏ lại hết toàn bộ tự ái và kiêu ngạo chỉ vì ước mơ năm đó, rồi lại một lần nữa phấn đấu đến quên mình
Lần đầu tiên, Lỗ Bân hoàn toàn yêu quý nhân vật này
Mà lúc này, trên thế giới còn có vô số người đang rơi lệ thành sông giống như Lỗ Bân
Dù có xem manga rồi, có chuẩn bị tinh thần rồi cũng vô ích
Khi bài hát Till The End Of The World vang lên, không một ai có thể giữ vững hàng phòng thủ tâm lý của mình



Trên mạng xã hội, đám khán giả đều thất thủ
“Dù đã xem manga nhưng giờ xem lại hoạt hình ta vẫn khóc, hơn nữa còn khóc nhiều hơn trước!”

“Bài hát gì thế, vừa nghe đã không nhịn được mà rơi lệ!”

“Nhạc đệm hay quá, ca sĩ mới hát một câu ta đã không chịu nổi!”

“Uổng công ta chuẩn bị khăn giấy trước, vẫn khóc như mưa
Lãng tử quay đầu mới là nam nhân chân chính, ta thích Mitsui chết mất!”

“Bài hát này quá hợp với nội dung phim!”

“Cái quỳ này của Mitsui không hề mất đi tôn nghiêm mà ngược lại còn lấy được sự tôn trọng của tất cả mọi người
Không phải ai cũng có can đảm làm lại từ đầu như hắn!”

“Bài này còn hay hơn Rất Muốn Lớn Tiếng Nói Yêu Người!”

“Tên bài hát là gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.