Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 957: Phiền phức của Blog




Thay vì hâm mộ những ca sĩ đó, chẳng bằng ta tự viết ca khúc cho bọn họ hát, dùng một cách thức khác để thực hiện giấc mộng của mình
Ngẫm lại một chút sẽ thấy Ngư Vương Triều sinh ra chẳng phải là vì Tiện Ngư đã giăng một tấm lưới âm nhạc hay sao
Tuy hắn không thể tận tình ca hát nhưng những ca khúc mà hắn viết có thể lưu truyền rộng rãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật là tài tình
“Ta không ngờ phía sau nghệ danh Tiện Ngư lại là câu chuyện bi thương như vậy…”

“Lâm Uyên Tiện Ngư…”

“Chúng ta chỉ chú ý tới tài hoa của Ngư phụ mà quên mất hắn đã từng khổ sở như thế nào
Ai mà ngờ được tiểu khúc phụ toả sáng như ngày hôm nay lại được sinh ra từ một quyết định bất đắc dĩ?”

“Ta không cảm thấy đó là bất đắc dĩ mà ngược lại, nó là một cảnh giới lớn trong đời người!”

“Lâm uyên tiện ngư, không bằng lui về kết lưới, lấy thân phận khúc phụ để thu hoạch đàn cá này!”

“Tiện Ngư thật khí phách!”

“Yến Tử cũng rất trâu, vậy mà có thể hiểu được nội tâm Tiện Ngư!”

Cách lý giải này được toàn bộ cư dân mạng đồng ý
Ai nấy đều cảm nhận được sự kinh khủng của Tiện Ngư
Mà ở trong nhà
Lâm Uyên mờ mịt nhìn giải thích của đám cư dân mạng
Nghệ danh của hắn còn có thể giải thích như vậy sao
Thật ra Lâm Uyên lấy cái tên Tiện Ngư này để vào nghề chẳng qua là vì thấy thích mà thôi
Nhưng sau khi nghe bài phân tích của cư dân mạng, hắn bắt đầu hoài nghi có phải lúc đó mình cũng nghĩ như vậy hay không…

Bọn họ nói có lý quá mà
Được rồi, thật sự chỉ là vì cái tên đó dễ nghe mà thôi
=.=

Nhưng đám cư dân mạng lại không cho là như vậy
Nghe Yến Tử giải thích xong, mọi người càng nghĩ càng thấy có lý
Đây chắc chắn là chân tướng
Rất nhanh đám người đã chia sẻ bài đăng này khắp mạng xã hội khiến càng nhiều người tin đến sái cổ, sau đó là cảm động rưng rưng
“Muốn khóc quá.”

“Ngư phụ số khổ.”

“Lần đầu tiên ta thấy cảm động vì một cái nghệ danh.”

“Có lẽ vì quá khứ long đong lận đận nên Ngư phụ mới có tài hoa tuyệt thế như vậy.”

“Ngư Vương Triều, thậm chí là từng ca sĩ có hợp tác với Tiện Ngư đều là tiếng hát của hắn.”

“Nếu ta không thể nào hát được nữa, vậy hãy để những ca sĩ ưu tú nhất Lam Tinh giúp ta truyền bá âm nhạc đi!”

“Tiện Ngư lui về kết lưới đã thành toàn cho biết bao nhiêu ca sĩ!”

“Ngay cả trời cao cũng không đành lòng, cuối cùng trả lại giọng hát cho Ngư phụ.”

Đương nhiên trong số đó vẫn có một số thành phần thích tấu hài, đám sa điêu này rối rít trêu chọc:

“Tiện Ngư: ta khổ quá, không làm được ca sĩ nên chỉ có thể làm khúc phụ.”

“Tiện Ngư: đống kịch bản này quá nát, thôi để ta tự viết kịch bản đi, lui về kết lưới chứ sao.”

“Tiện Ngư: dạo gần đây chẳng có trò chơi nào thú vị, thôi để ta tự thiết kế luôn!”

“Tiện Ngư: những ca sĩ này đều không khiến ta hài lòng 100%, thôi để ta tự mình hát!”

Càng làm cho Lâm Uyên không ngờ được là…

Ngay cả người nhà hắn cũng đọc mấy bài phân tích lý giải nghệ danh Tiện Ngư trên mạng, sau đó tin sái cổ
Trưa hôm đó, Lâm Uyên ăn trưa cùng cả nhà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn đột nhiên chú ý thấy Dao Dao rất khác thường, nàng lặng lẽ ăn rau xanh
“Sao em không ăn thịt?”

Lâm Uyên đã quen tranh giành thịt với em gái, đột nhiên hôm nay con bé chủ động ăn rau, hắn cảm thấy như mặt trời mọc ở đằng tây
Lần trước khi Dao Dao hiểu chuyện như vậy là lúc hắn mới khỏi bệnh và xuất viện về nhà
“Anh ăn thịt đi.” Dao Dao còn chủ động gắp một miếng thịt vào chén hắn
Lâm Uyên nhìn về phía mẹ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẹ nhất định sẽ bảo hắn ăn rau
Ai ngờ lần này mẹ lại hiền hoà nói: “Ăn thịt nhiều một chút, hôm nay mẹ không ép con ăn rau đâu.”

Chị gái Lâm Huyên ngồi bên cạnh cười nói: “Em trai của chị là giỏi nhất.”

“Gâu gâu.” Nam Cực cọ cọ vào ống quần Lâm Uyên
Lâm Uyên: “

.”

Là ta không đúng hay là các ngươi có vấn đề
Ăn trưa xong, hắn tới công ty một chuyến, vừa hay gặp được Trịnh Tinh và Dương Chung Minh
“Tiểu Ngư Nhi cố gắng lên nha!” Trịnh Tinh nắm tay lại thành quả đấm và nói với Lâm Uyên
Dương Chung Minh cũng lên tiếng: “Ngươi đã làm rất tốt rồi.”

Tiến vào phòng làm việc, Lâm Uyên nhìn thấy trên bàn có một hộp trà
Cố Đông nhẹ giọng nói: “Chủ tịch mới cho người đưa tới, nói đây là loại trà mới ra nên chia cho ngài uống thử một chút.”

Lâm Uyên:


Chắc chắn là cái thế giới này có gì đó không đúng



Mấy ngày sau cảm giác bất ổn này mới biến mất, mọi người lại sinh hoạt như trước, Lâm Uyên rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi bầu không khí mất tự nhiên này
Hôm đó hắn đến phòng làm việc manga, Kim Mộc lập tức chạy tới nói: “Bên Blog gọi điện đến muốn mời ông chủ ra tay!”

“Sao thế?”

“Ngươi còn nhớ Bộ Lạc thường cách một khoảng thời gian sẽ tổ chức viết truyện ngắn chứ?”

Lâm Uyên gật đầu
Lúc trước khi còn ở Bộ Lạc hắn từng viết không ít truyện ngắn để kiếm tiền thưởng, chỉ là từ sau khi rời khỏi Bộ Lạc hắn không còn động tới truyện ngắn nữa
“Truyện ngắn mang tới cho Bộ Lạc không ít lượng truy cập.” Kim Mộc giải thích, “Blog chúng ta cũng học Bộ Lạc làm sự kiện viết truyện ngắn, tuy hiệu quả không bằng đối phương nhưng miễn cưỡng cũng cướp được một ít lưu lượng về, nhưng gần đây lại gặp phải phiền phức…”

“Phiền phức gì?”

“Phi Hồng muốn ra tay!”

Lâm Uyên ngẩn người
Hắn đã từng nghe nói tới cái tên này
Giới viết truyện ngắn Tần châu có ba đại thần mạnh nhất, theo thứ tự là Trường Cầm, Phi Hồng và Phùng Hoa
Lâm Uyên đã từng quen biết Phùng Hoa, hắn là một tác giả viết truyện ngắn rất lợi hại, mà xếp hạng của Phi Hồng còn cao hơn cả Phùng Hoa
“Nếu tính về lực ảnh hưởng thì bây giờ Phi Hồng đã là người đứng đầu trong giới truyện ngắn Tần châu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.