Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 962: Chiếc Lá Cuối Cùng




“Nhắc tới Blog mới nhớ, không biết bên đó thế nào rồi?”

Đám cư dân mạng hiếu kỳ, lập tức mở giao diện Blog lên xem
Lúc này Blog đã có cập nhật, bộ truyện ngắn đầu tiên có tên là Chiếc Lá Cuối Cùng
“A có rồi này!”

“Động tác của Blog cũng rất nhanh.”

“Xem ra hai bên đúng là kèn cựa nhau, Bộ Lạc vừa đăng truyện ngắn là Blog cũng bám sát theo ở phía sau, cách chơi giống y như đúc!”

“Nếu vậy chẳng phải Blog sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu sao
Bọn hắn chỉ có mỗi mình Sở Cuồng làm bùa trấn phái thôi mà, sao có thế so sánh với các tác phẩm đỉnh cấp bên Bộ Lạc được?”

“Xem thử tác phẩm này cái đã.”

“Ta cá bộ này sẽ flop, tác phẩm của Sở Cuồng chắc chắn sẽ ra mắt cuối cùng để làm đại chiêu, nhân tiện lấy lại mặt mũi cho Blog, còn những tác phẩm trước đó chỉ là con tốt thí mà thôi!”

Đám cư dân mạng vừa thảo luận vừa ấn vào xem Chiếc Lá Cuối Cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên thực tế, mọi người chịu vào Blog xem chẳng qua là vì yêu thích Sở Cuồng
Trong ấn tượng của bọn họ, Blog ngoại trừ tác phẩm của Sở Cuồng thì chẳng còn bộ nào đáng để mong đợi



Tại học viện nghệ thuật Hàn châu
Trong phòng học số 1313 khoa Ngữ Văn, giáo sư La Căn đang dạy một tiết học mở
La Căn là một trong những giáo sư Ngữ Văn có tiếng trong trường, ngoài thân phận giáo viên thì hắn còn là tác giả viết truyện ngắn có tiếng, trong số các tác phẩm của hắn cũng có nhiều áng văn xuất sắc nên rất được sinh viên trong trường tôn trọng
Hôm nay La Căn không giảng bài mà để các sinh viên mở điện thoại hoặc laptop để xem những truyện ngắn được phát hành trên Bộ Lạc và Blog, sau đó các sinh viên sẽ tiến hành thảo luận về tác phẩm
Đây là phương thức giảng dạy tiên tiến trong giờ tự học, lúc này mọi người vừa mới thảo luận và đánh giá xong truyện ngắn Gương trên Bộ Lạc, ai nấy đều nhiệt tình vô cùng
La Căn xem Blog một chút rồi cười nói:

“Vừa rồi các em nói rất hay, tiếp theo mời các em đọc truyện ngắn Chiếc Lá Cuối Cùng trên Blog, sau đó trình bày cảm nghĩ.”

“Vâng!” Đám sinh viên đồng thanh đáp rồi rối rít mở Chiếc Lá Cuối Cùng ra xem
La Căn cũng bắt đầu đọc tác phẩm này
Sự kiện thi đấu truyện ngắn của Bộ Lạc và Blog rất có ý nghĩa đối với khoa Ngữ Văn, thế nên La Căn đã cố ý xin với nhà trường được dạy tiết học mở và áp dụng phương pháp tân tiến, mà đến hiện tại hiệu quả có vẻ rất không tệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
La Căn rất hài lòng, hắn cảm thấy sau buổi học hôm nay các sinh viên sẽ hiểu sâu hơn về truyện ngắn
“Không biết bộ truyện ngắn của Sở Cuồng khi nào mới phát hành.” Thời điểm mở Chiếc Lá Cuối Cùng lên xem, La Căn còn thoáng nghĩ tới điều này
Bên Bộ Lạc có rất nhiều tác giả mà La Căn mong được xem, nhưng bên Blog thì chỉ có mỗi Sở Cuồng
Biết đâu được Chiếc Lá Cuối Cùng là tác phẩm của Sở Cuồng thì sao
Nghĩ linh tinh vài giây, hắn bắt đầu chăm chú đọc
[Tại một quận nhỏ nằm ở hướng tây công trường Washington, đường sá chạy rối loạn, quanh co, chồng chéo nhau tạo thành nhiều khu nhỏ…]

Giai đoạn đầu là phần giới thiệu bối cảnh câu chuyện, một phương pháp mở đầu rất thông thường
La Căn không hề dao động, tiếp tục đọc xuống bên dưới…

Hai phút sau, hắn đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ:

“Hả?”

Tim nảy lên một cái, tốc độ đọc của La Căn chậm dần lại
Câu chuyện này không có gì phức tạp
Nữ chính Johnsy mắc bệnh viêm phổi nghiêm trọng dưới tiết trời giá rét tháng mười một, hơn nữa bệnh tình lại ngày càng nặng
Thân là hoạ sĩ, nàng ký thác hy vọng sống của mình vào một mảnh lá cây còn vương lại trên cành bên ngoài cửa sổ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng cho rằng khi chiếc lá cuối cùng này rụng xuống thì cũng là lúc sinh mệnh của nàng kết thúc
Rất nhiều bệnh nhân bị sa sút tinh thần giống như nàng, một khi ý chí quyết tâm sống không còn thì chẳng khác nào nằm chờ chết
Bạn thân của Johnsy là Sue cảm thấy rất đau lòng, bèn kể chuyện về Johnsy cho ông hoạ sĩ già Behrman nghe
Behrman là một ông già tính tình nóng nảy, suốt ngày chỉ biết làm bạn với chai rượu
Ông ta làm hoạ sĩ suốt bốn mươi năm mà chẳng làm nên trò trống gì, mỗi ngày đều nói sẽ vẽ ra một tuyệt phẩm kinh thế hãi tục nhưng cuối cùng chỉ là nói suông
Sau khi nghe được câu chuyện về Johnsy, ông cũng muốn giúp nhưng không có cách nào
Thế nhưng không bao lâu sau, kỳ tích xảy ra:

Dù gió lạnh bên ngoài thổi mạnh cỡ nào thì chiếc lá cuối cùng trên cành kia vẫn còn bám trụ lại, mặc cho nó đã dần úa vàng
Thấy chiếc lá ngoan cường sống sót, trong lòng Johnsy xúc động vô cùng
Đến một chiếc lá còn làm được như vậy, sao nàng có thể từ bỏ tất cả
Thế là Johnsy tìm lại được hy vọng sống, nàng cố gắng chống chọi với căn bệnh quái ác
Ý gì đây
Chỉ cần tin tưởng vào kỳ tích thì kỳ tích thật sự sẽ xuất hiện
Nếu câu chuyện này kết thúc như vậy thì La Căn sẽ mắng cho một trận
Có ai cứng rắn đổ soup gà vào mồm độc giả như vậy không
Khẽ nhíu mày, La Căn tiếp tục đọc, nhưng câu chuyện đã đi tới hồi cuối
Đoạn kết là lời của Sue khi đang trò chuyện với Johnsy:

[Cụ Behrman đã mất trong bệnh viện ngày hôm nay vì bị viêm phổi cấp tính
Cụ mắc bệnh chỉ có hai ngày
Hôm đầu tiên ông quản gia tìm thấy cụ nằm trong phòng có vẻ đau đớn lắm
Giày dép, quần áo cụ ướt sũng và lạnh như đá
Họ không tưởng tượng ra được cụ ấy đã đi đâu và làm gì trong một đêm gió mưa khủng khiếp như vậy
Sau đó họ tìm thấy chiếc đèn lồng vẫn còn cháy sáng, một chiếc thang được kéo lê ra từ trong kho, mấy chiếc cọ còn dính sơn và một hộp sơn pha trộn hai thứ màu xanh và vàng
Và bạn tôi ơi, thử nhìn ra ngoài cửa sổ kia đi, nhìn vào chiếc lá cuối cùng trên bức tường đó
Bạn không cảm thấy ngạc nhiên là tại sao nó chẳng lung lay động đậy gì trong cơn gió à
Bạn ơi, nó chính là tác phẩm để đời của cụ Behrman đó
Cụ đã vẽ nó vào cái đêm chiếc lá cuối cùng rụng xuống.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.