Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 973: Trò chơi “ngã xuống biến thành hộp”




Lúc này Tôn Diệu Hoả tới, trong tay hắn xách theo một đống đồ ăn: “Học đệ ăn trưa chưa?”

“Còn chưa ăn.”

“Thử tay nghề đầu bếp mới của ta đi nè.”

“Được.” Lâm Uyên vui vẻ ra mặt, đầu bếp trong tiệm của Tôn Diệu Hoả đều nấu ăn rất ngon
“Học đệ đang chơi game hả?”

Tôn Diệu Hoả thấy giao diện đăng nhập của một game bắn súng đang nổi trên thị trường trong máy Lâm Uyên bèn hỏi
Trò chơi này tên là Vua Bắn Súng
Lâm Uyên hậm hực nói: “Trò chơi rác rưởi.”

Tôn Diệu Hoả sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Trò chơi này đúng là rất tệ, ta về sẽ tháo cài đặt ngay
Đợi ta bảo đám nhân viên thiết kế của Uyên Hoả làm một trò bắn súng hay hơn thế này gấp chục lần rồi tạo tài khoản siêu VIP cho học đệ vào đại sát tứ phương!”

“Trò bắn súng?”

“Đúng vậy, tiết tấu của nó phải nhanh hơn trò Vua Bắn Súng, chủ yếu là khiến người chơi bắn đã tay hơn.”

“Có kiếm được tiền không?”

“Chuyện đó không quan trọng.”



[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.”

Lâm Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi thật sự muốn làm trò chơi bắn súng?”

Tôn Diệu Hoả mở hộp cơm ra, mùi thức ăn thơm ngon bay ngào ngạt khắp phòng
“Đúng vậy, chỉ cần học đệ vui vẻ là được
Ăn trưa trước đi đã.”

“Cảm ơn.” Lâm Uyên vùi đầu ăn ngấu nghiến
Ăn xong, Lâm Uyên cầm khăn giấy lau miệng nói: “Vậy chúng ta cùng làm một trò chơi bắn súng đi.”

Tuy ý tưởng mới bộc phát nhưng Lâm Uyên và Tôn Diệu Hoả có một công ty game riêng, dù sao cũng phải phát hành chút game hot mới được, vừa hay Lâm Uyên cũng biết một game bắn súng cực hot, tên nó là “ngã xuống biến thành hộp”
“Được!” Tôn Diệu Hoả đáp rất sảng khoái, không cần hỏi tới chi tiết cụ thể
“Ta lập tức bảo bọn hắn tới đây nghe chỉ huy của học đệ.”

“Ừm.”

Lâm Uyên háo hức muốn thử
Kiếp trước hắn đã từng chơi trò “ngã xuống biến thành hộp” này, hắn có thể nhân lúc mọi người còn chưa quen thuộc với nó để vào game bắn giết lung tung
“Tíng toong!” Hệ thống không nhịn được nữa, tự động trồi lên
Nó có thể thề lần này trí nhớ của Lâm Uyên bị lỗi không có liên quan gì với nó đâu nhé
“Trò chơi này tên là PUBG!”

Ngươi rốt cuộc đã chơi game này thê thảm cỡ nào mà đầy trong đầu chỉ toàn là “ngã xuống biến thành hộp” vậy hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ờ nhỉ
Đặt làm PUBG.”

Lâm Uyên không rối rắm về việc tên trò chơi, trực tiếp đề nghị Hệ thống chế tác riêng, sau đó tốn nửa ngày ghi lại những yêu cầu thiết kế game rồi giao cho Tôn Diệu Hoả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cân nhắc tới trình độ khoa học kỹ thuật của Lam Tinh, Lâm Uyên cảm thấy thời gian làm game sẽ không quá lâu
“PUBG?” Tôn Diệu Hoả theo bản năng đọc lên cái tên này
Lâm Uyên gật đầu, không có giải thích quá nhiều
Tôn Diệu Hoả không hỏi về cách chơi cụ thể, trong mắt hắn thì game bắn súng đều như nhau
Hắn cười nói:

“Ta đã hẹn mọi người tối nay họp mặt, học đệ cùng đi chứ?”

“Được.” Lâm Uyên gật đầu
Mọi người trong miệng Tôn Diệu Hoả chính là các ca sĩ trong Ngư Vương Triều
Bình thường cứ cách một khoảng thời gian là bọn hắn sẽ tụ tập lại ăn uống một bữa, địa điểm tụ tập đều do Tôn Diệu Hoả sắp xếp, hầu như lần nào Lâm Uyên cũng tham gia
Tối hôm đó
Lâm Uyên đi tới nhà hàng mà Tôn Diệu Hoả đã thông báo từ trước
Điều khiến hắn kinh ngạc là phòng ăn trước mắt lại được trang trí theo chủ đề đáy biển
Tiến vào trong phòng, bốn phương tám hướng đều là kính thuỷ tinh, phía sau lớp kính là từng đàn cá bơi lội tung tăng
Đây không phải đáy đại dương, chỉ là bắt chước hoàn cảnh ở đó, nhưng ngồi trong phòng ăn này lại khiến người ta cảm thấy mình đang ở dưới đáy biển
Mọi người đã đến đông đủ, gọi món ăn xong, ánh mắt mọi người nhìn vào Tôn Diệu Hoả
Nguỵ Hảo Vận khiếp sợ nói: “Mỗi lần tụ tập chúng ta đều đến một nhà hàng khác nhau, nhưng điểm chung của những nhà hàng này là có cùng một ông chủ
Tôn Diệu Hoả, lần này nhà hàng dưới đáy biển cũng là do ngươi mở?”

“Không tệ, đúng không?”

Tôn Diệu Hoả cười đắc ý, gật đầu thừa nhận
“Nhà hàng này là nơi ta tốn nhiều tâm tư và công sức nhất, bởi vì ta cố ý thiết kế nó dành riêng cho Ngư Vương Triều
Ngư Vương Triều chúng ta ngồi ăn đưới đáy biển, các ngươi không cảm thấy rất phù hợp sao?”

Mọi người kinh ngạc không thôi
“Hoá ra nhà hàng này là Diệu Hoả mở nha.” Sắc mặt Trần Chí Vũ trở nên cổ quái
“Đây là một trong hai nhà hàng năm sao duy nhất ở Tô Thành, toàn Lam Tinh có chưa tới một trăm nhà hàng đạt đẳng cấp này
Trước đó ta và người đại diện đến đây ăn hai lần, lần nào cũng tiêu phí hơn 40.000 đồng…”

“Cờ hó nhà giàu!” Mọi người rối rít nhìn Trần Chí Vũ
Trần Chí Vũ tức giận nói: “Cờ hó nhà giàu chân chính ở đây chẳng lẽ không phải là ông chủ nhà hàng sao?”

Mọi người cảm thấy có lý, lại nhìn chằm chằm Tôn Diệu Hoả: “Ngươi không muốn nói gì à?”

Tôn Diệu Hoả trợn mắt: “Tiền bạc phải phân minh, ái tình phải dứt khoát, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong nhà hàng của ta đều phải vận chuyển bằng đường hàng không đến, sau này các ngươi muốn đến ăn thì phải chấp nhận tiêu tiền, cùng lắm ta giảm cho các ngươi 40%, nếu ngày nào các ngươi cũng tới ăn thì ta sạt nghiệp mất!”

“Tôn ca thật là rộng lượng!” Mọi người hoan hô nịnh bợ một trận
Tôn Diệu Hoả ho khan một tiếng rồi nhìn về phía Lâm Uyên đang lặng lẽ ngắm một bầy cá, tươi cười nói: “Học đệ có thể tới ăn miễn phí.”



.”

Mọi người len lén bĩu môi, con hàng này đúng là không bỏ được bản chất liếm cẩu
Lâm Uyên gật đầu: “Vậy ta sẽ dẫn cả nhà tới ăn một bữa.”

Tôn Diệu Hoả cười toe toét: “Cứ ăn hết mình nha, ta sẽ bảo đầu bếp chính phục vụ riêng cho học đệ!”

Moẹ
Đám người trợn trắng mắt
Giang Quỳ đột nhiên tò mò hỏi: “Diệu Hoả, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu nhà hàng lận?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.