Trên mặt Tôn Diệu Hoả là tâm tình cực kỳ phức tạp, cuối cùng hắn đè nén sự kích động, tuân theo bản tâm, giọng nói trầm thấp và khàn khàn:
“Học đệ, có thể trả lời ta một chuyện không?”
“Ừm?”
“Ta là người thích hợp nhất để hát bài này sao?”
Lâm Uyên không trả lời, chỉ lặng lẽ mua đạo cụ từ thương thành của Hệ thống, rồi lại lặng lẽ sử dụng nó cho Tôn Diệu Hoả
“Học đệ, ta không thích hợp, ngươi hãy tự hát bài này đi.”
Tôn Diệu Hoả rốt cuộc cũng bừng tỉnh trước sự im lặng của Lâm Uyên, hắn chật vật nói như thể đã dùng hết sức lực toàn thân
Tôn Diệu Hoả biết nói ra lời này là mình tự tay buông tha bài hát tốt mà có lẽ cả đời này hắn cũng không thể gặp được nữa
Tôn Diệu Hoả đã hiểu, hẳn là bài hát này là một trong những tác phẩm hay nhất của học đệ
Hắn hát cũng không tệ, nhưng nếu nói ai có thể phát huy bài hát này tốt nhất, đến cực hạn nhất thì đó chính là bản thân học đệ
Mùa giải tháng 11 quá quan trọng, không thể cho phép một chút xui rủi nào
Nếu bởi vì mình mà học đệ xảy ra vấn đề thì Tôn Diệu Hoả sẽ tự trách cả đời, thế nên hắn tự nguyện từ bỏ bài hát
Dù có tiếc nuối và đau lòng cỡ nào, Tôn Diệu Hoả cũng chỉ có thể cắn răng đưa ra lựa chọn này
“Chính là ngươi.” Lâm Uyên thản nhiên nói rồi đưa khúc phổ cho Tôn Diệu Hoả
“Hát thử đi.”
“Học đệ…”
Ta không thích hợp
Sao ta có thể là người thích hợp nhất được
Hai tay Tôn Diệu Hoả cầm bản khúc phổ, trong lòng muốn nói thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng lại nuốt vào bụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình rồi hắng giọng, bắt đầu hát thử
Hả
Câu từ thứ nhất vừa vang lên, Tôn Diệu Hoả bỗng có một cảm giác rất kỳ diệu, giống như mình có thể khống chế tiếng hát tự nhiên hơn trước rất nhiều
Trong lòng hắn khẽ động, tiếp tục hát
Tuy chưa quen với nhịp điệu nên hát hơi trật một chút nhưng Tôn Diệu Hoả càng lúc càng hưng phấn, nhịp tim cũng tăng lên thật nhanh
Hình như… hắn có thể hát bài hát này thật
Hơn nữa trình độ của hắn còn tiến bộ hơn rồi
Chẳng lẽ là vì áp lực trong lòng quá cao nên đã đột phá?
Tựa như trong lúc tu tiên đột phá tâm cảnh nên tiến lên một bước lớn
À ừm, gần đây Tôn Diệu Hoả đúng là đã xem tiên hiệp quá 180 phút một ngày
Nhân vật chính trong truyện thường xuyên gặp áp lực rồi đột phá, sáng tạo ra đủ loại kỳ tích
Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy mình đã hiểu đột phá là gì rồi, càng hát càng thông thuận thoải mái, cho đến khi hát hết đoạn điệp khúc thứ nhất hắn mới hài lòng dừng lại
“Tốt lắm.” Lâm Uyên khen ngợi một câu
Bây giờ trình độ của Tôn Diệu Hoả mà cộng thêm bản hoà âm của Lâm Uyên thì sẽ không kém gì trình độ của ca vương Phí Dương
Tôn Diệu Hoả không ý thức được điểm này, chỉ cho rằng mình có tiến bộ
Lâm Uyên thì chẳng hề kinh ngạc trước uy lực của đạo cụ từ Hệ thống
Hệ thống còn có thể biến chó con thành diễn viên phái thực lực, chứ đừng nói chi biến Tôn Diệu Hoả thành ca vương
Tuy giá tiền này có “hơi” đắt… Nhưng không sao, Diệu Hoả học trưởng thường nói tiền tài là vật ngoài thân…
Lý Bạch cũng đã nói: Ngàn vàng tiêu sạch hết vẫn có thể kiếm lại được
Diệu Hoả học trưởng quả là có phong thái của Thanh Liên Cư Sĩ
Mình nên học tập Diệu Hoả học trưởng mới phải
Đúng rồi, khi Diệu Hoả học trưởng trở thành ca vương mình còn được phần thưởng lớn nha
Lâm Uyên điên cuồng tự tìm lý do an ủi bản thân trong lòng
“Học đệ, hình như ta có thể hát được!” Tôn Diệu Hoả không kềm nén được kích động trong lòng, cao giọng hô lên
Lâm Uyên cũng vui vẻ rất nhiều
“Vậy ngươi trở về tập hát cho chuẩn, tập xong chúng ta đi thu âm.”
“Được!”
Tôn Diệu Hoả rời khỏi phòng làm việc, vừa ra ngoài đã ôm lấy khúc phổ mà hôn thật mạnh
Đám nhạc sĩ ngồi trên tầng chín trợn tròn mắt nhìn hành vi của Tôn Diệu Hoả, biểu tình trên mặt vô cùng cổ quái
Người này có bệnh hả…
Phó chủ quản Ngô Dũng đi ngang qua, kinh ngạc hỏi một câu: “Tôn lão sư, ngài làm sao thế?”
“Tháng 11 cứ giao cho ta!” Tôn Diệu Hoả cười lớn nói một câu với Ngô Dũng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn vui vẻ cười tít mắt rời khỏi công ty
Điều quỷ dị là:
Giờ phút này Tôn Diệu Hoả đã không còn nghĩ tới chuyện mình được hát bài hát này nữa mà đang xoắn xuýt:
“Tủ trong phòng làm việc của học đệ tuy làm bằng gỗ nhưng không phải hàng đỉnh cấp, hơn nữa còn quá nhỏ không có chỗ để trà
Ta phải thay cho hắn một cái tốt hơn mới được.”
Ý nghĩ này xuất hiện một cách tự nhiên như nước chảy mây trôi, tựa như đã biến thành bản năng của Tôn Diệu Hoả
Sự thật đã chứng minh, Tôn Diệu Hoả làm được
Vài ngày sau Sứ Thanh Hoa đã thu âm xong
Có đạo cụ của Hệ thống, Tôn Diệu Hoả khống chế bài hát rất tốt, đã có thể phát huy bài hát này đến mức hoàn mỹ
Đáng tiếc, Lâm Uyên nếm được trái ngon quả ngọt bèn muốn mua thêm mấy phần cho các ca sĩ khác trong Ngư Vương Triều nhưng Hệ thống không còn bán nữa
Có trả thêm tiền cũng không được
Lâm Uyên hoài nghi chẳng qua là mình trả không đủ mà thôi, nhưng mà hắn cũng chẳng thể trả nhiều hơn được nữa, bèn từ bỏ ý định này
Mà sau khi thu âm bài hát không lâu, toàn bộ bàn ghế và tủ trong phòng làm việc của Lâm Uyên đều được đổi hết một lượt
Tôn Diệu Hoả cố ý tìm người đặt làm, nghe nói đều là gỗ tốt và rất hiếm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên cũng không rõ là tốt hơn bao nhiêu, chỉ là hắn cảm giác được trải nghiệm khi sử dụng bàn ghế tốt hơn trước nhiều.