Lục Thịnh nhìn sang Trịnh Tinh
“Ta là người tự phụ, nhất là Tinh tỷ còn nói bài hát át chủ bài của Tiện Ngư có thể đánh bại ta, vậy chẳng bằng chúng ta xem thử điều này có đúng không.”
“Này!” Trịnh Tinh mất hứng, “Không phải đã nói nể mặt lão Dương sao
Ngươi còn đòi so đấu cái gì
Huống chi ta chỉ nói là lá bài tẩy của Tiểu Ngư Nhi có thể thắng ngươi chứ có nói chắc chắn đâu.”
“Tinh tỷ đừng nóng.” Lục Thịnh đột nhiên nhìn về phía Lâm Uyên
“Ta lùi ra khỏi mùa giải cũng coi như là để ngươi giẫm lên ta mà đi tới Cuộc Chiến Chư Thần
Đến lúc đó toàn bộ mọi người đều cho rằng ta ca khúc mới của ta không bằng ngươi, đối với người rất trọng hư danh như ta thì đây là hy sinh rất lớn
Tiện Ngư lão sư có ngại lấy lá bài tẩy kia ra so với bài của ta thử không?”
Vậy còn tạm được
Trịnh Tinh bĩu môi, lần này nàng không ngăn cản
Chỉ là nhân lúc không có ai để so tài mà thôi, ngoại giới sẽ không biết được
Huống chi Lục Thịnh nói không sai
Cho dù bây giờ hắn đột nhiên lùi khỏi mùa giải hay ném một ca khúc bình thường ra để đối phó thì cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn, rõ ràng chuyến này Lục Thịnh bị thiệt thòi
Việc phát hành ca khúc vào lúc nào vốn là tự do của hắn, chẳng lẽ vì Tiện Ngư muốn giành quán quân một năm liên tục thì hắn có nghĩa vụ phải nhường đường
Rất vô lý
Cũng vì vậy nên Dương Chung Minh và Trịnh Tinh mới phải dùng ân tình để đánh đổi, nhờ Lục Thịnh lui về sau một bước, thậm chí chủ động để Tiện Ngư đạp qua người hắn mà toả sáng
“Được.” Lâm Uyên đồng ý
“Ta phát bài hát cho ngươi nghe.”
Lục Thịnh lắc đầu
“Làm phiền ngươi chờ cho một lát
Ta nển mặt Chung Minh ca, tháng 11 này ta sẽ chủ động nhận thua, đến lúc đó người ngoài nghề nói bài hát của ta không bằng ngươi ta cũng chấp nhận, nhưng Lục Thịnh ta không chịu được nhất là mất mặt trước mặt người quen, bọn hắn sẽ giễu cợt ta, cho nên ta muốn gọi đám bạn bè mình tới làm chứng, hy vọng ngươi không ngại?”
“Ngươi đúng là đồ sĩ diện hão.” Trịnh Tinh lườm Lục Thịnh một cái
Ý của Lục Thịnh rất đơn giản, trận tỷ thí này ít nhất cũng phải có đám khúc phụ khác làm chứng cho hắn
Đến lúc đó ngoại giới cười chê Lục Thịnh thua Tiện Ngư cũng không sao, chỉ cần các khúc phụ biết rõ chân tướng trong lòng là được
“Yêu cầu của hắn rất hợp lý.” Dương Chung Minh nói, “Ta sẽ gọi bọn hắn tới
Tiện Ngư, ngươi có ý kiến gì không?”
Lâm Uyên lắc đầu
Dương Chung Minh gật đầu một cái rồi gọi mấy cú điện thoại
Lục Thịnh ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Nhớ gọi Duẫn Đông tới nha.”
Trịnh Tinh bất lực nhìn hắn: “Ngươi lại muốn chọc tức Duẫn Đông?”
Lục Thịnh cười nói: “Gần đây ta mới trở về Tần châu, hôm nọ đi tụ tập với mấy người bạn lại nghe bọn hắn nói Duẫn Đông gặp Ngư là phải chào thua, cho nên ta mới muốn thay người anh em Duẫn Đông của ta báo thù một chút.”
“Cái từ ‘người anh em’ đến miệng ngươi đã biến chất mất rồi.” Trịnh Tinh lừ mắt
“Ngươi rõ ràng chỉ muốn chọc tức hắn, nếu đến lúc đó lật xe thì có mà quê đến đội quần, bài hát của Tiểu Ngư Nhi là lá bài tẩy có thể dùng trong Cuộc Chiến Chư Thần đấy.”
Lâm Uyên: “
.”
Đương nhiên hắn còn nhớ Duẫn Đông, vị khúc phụ này đã hợp tác với Phí Dương vài lần, xui xẻo là lần nào cũng bị Tiện Ngư đánh bại
Thật ra bình thường Lâm Uyên vẫn rất thích nghe ca khúc do các khúc phụ sáng tác, trong list nhạc của hắn còn có mấy ca khúc tiêu biểu của Duẫn Đông kia kìa
“Cứ gọi hắn tới là được.” Lục Thịnh tự tin vô cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hội sở này là nơi Trịnh Tinh và Dương Chung Minh cùng các vị khúc phụ trong giới âm nhạc thường xuyên tụ tập
Dương Chung Minh gọi điện xong không lâu, hội sở lập tức trở nên náo nhiệt vì mấy vị khúc phụ đã lục tục chạy tới
Trong đó cũng bao gồm Duẫn Đông mà Lục Thịnh cố ý nhắc Dương Chung Minh mời tới
Sau một giờ, mọi người đều đã tới đủ
Trong hội sở lúc này có khoảng hơn hai mươi vị khúc phụ
Đội hình này tuyệt đối có thể hù chết người khác
Trong đó có mấy vị khúc phụ thân thiện còn chủ động chào hỏi Lâm Uyên
Bởi vì sau khi tham gia Bài Hát Của Chúng Ta, Lâm Uyên đã có quan hệ khá tốt với một số khúc phụ
Chỉ là nếu bàn về tuổi tác thì Lâm Uyên trông hoàn toàn không ăn nhập gì vào đám khúc phụ ở đây
Đổi thành một người trẻ tuổi khác chắc chắn sẽ không có quyền lên tiếng giữa đám khúc phụ chứ đừng nói chi còn được người ta chủ động chào hỏi
Hiện tại Lâm Uyên đã được bọn hắn xem là người ngang hàng trong giới âm nhạc
Tất cả mọi người đều nhận định Tiện Ngư nhất định sẽ trở thành khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh
Trong phòng, rất nhanh mọi người đã biết chuyện đang xảy ra, không khí lập tức trở nên náo nhiệt:
“Thú vị!”
“Được xem Tiện Ngư và Lục Thịnh đánh nhau, chuyến đi này thật đáng giá!”
“Thật ra ta đã muốn nói điều này từ lâu, ngươi đó Lục Thịnh, tại sao lại chọn ra mắt ca khúc vào tháng 11 chứ, ngươi bức Tiện Ngư ném lá bài tẩy ra chẳng phải là khiến Trung châu được tiện nghi sao
Như bây giờ là tốt nhất, tranh thủ lúc không có người ngoài mà tỷ thí.”
“Nếu các ngươi không tỷ thí thì ta đã không được nghe ca khúc mới của Tiện Ngư chuẩn bị cho Cuộc Chiến Chư Thần nha.”
“Ha ha, có khi Lục Thịnh lại thua cũng không chừng.”
“Gừng càng già càng cay, ngươi cho rằng Lục Thịnh làm chuyện rình rang như vậy lại không có lá bài tẩy à?”
“Cũng đúng.”
“Có khi hắn cố ý làm vậy để ta thấy hắn lợi hại đây mà.”
Mọi người trò chuyện rất thoải mái
Đám khúc phụ đều quen biết với nhau từ trước, hiếm thấy lắm mới có cơ hội tụ tập lại một chỗ, huống chi tiếp theo lại có trận tỷ thí đặc sắc như vậy
Người trước là khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh, còn từng giành được giải thưởng Thánh Khúc
Người sau sẽ là khúc phụ trẻ tuổi nhất Lam Tinh tiếp theo, từ khi vào nghề đến nay danh tiếng vẫn luôn đề cao không có dấu hiệu dừng lại, thanh danh của hắn đã đạt tới mức thiên tài yêu nghiệt
Hai người này quyết đấu sẽ là cảnh tượng xuất sắc cỡ nào, mọi người đều đã tưởng tượng ra được
Tất cả các khúc phụ đều vô cùng mong chờ, chỉ có Duẫn Đông là bày ra gương mặt thối
Đương nhiên hắn biết Lục Thịnh muốn trang bức “ra dẻ” đánh bại Tiện Ngư trước mặt mình, cho nên bình thường mặt Duẫn Đông vốn đã đơ nay còn vừa đơ vừa thối
Diệp Tri Thu ngồi bên cạnh thấy vậy không khỏi cười trộm một hồi, sau đó ho khan một tiếng nói: “Mọi người đã tới đông đủ, có thể bắt đầu chưa?”
“Được
Mời mọi người ngồi xuống.” Lục Thịnh nhìn về phía Lâm Uyên
“Ngươi trước hay ta trước?”
“Sao cũng được.” Lâm Uyên thoải mái đáp
Lục Thịnh nhún vai: “Nghe nói trong chương trình Bài Hát Của Chúng Ta các ngươi có một lời nguyền, hễ ai hát trước là người đó thua
Mà ta là người quyết không tin tà, để ta phát trước cho.”
Mọi người cười to
Đương nhiên không ai thật sự cho rằng đó là lời nguyền
Trong hội sở có đầy đủ dụng cụ tân tiến, Lục Thịnh bật máy lên rồi nghiêm túc nói: “Bài hát của ta tên là Thuỷ Vận, được sáng tác theo phong cách cổ điển, ta mất nửa năm mới sáng tác xong bài này, có thể nói nó là một trong những tác phẩm ta hài lòng nhất, mời các vị nhận xét.”
Các khúc phụ trong phòng yên tĩnh lại
Có thể để cho Lục Thịnh tự nhận là một trong những tác phẩm đắc ý nhất thì chắc chắn là siêu phẩm
Đừng nhìn mọi người hay chọc ghẹo, thật ra bọn họ đều biết chuyện này rất nghiêm túc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên cũng nghiêm túc lắng nghe, không hề dám khinh thường khúc phụ đỉnh cấp như Lục Thịnh dù chỉ một chút
“Bắt đầu đi.” Dương Chung Minh lên tiếng, hai mắt nhắm lại
Trịnh Tinh ngồi bên cạnh cũng im lặng không nói
Lục Thịnh ấn mở bài hát
Trong phòng có tiếng sáo trúc vang lên, giai điệu thanh thuý nhẹ nhàng lập tức bắt tai mọi người
Khi được phỏng vấn, Lục Thịnh nói bài hát này lấy linh cảm từ Đông Phong Phá
Trên thực tế dù là nhịp điệu hay ý cảnh bài hát đều chẳng liên quan đến Đông Phong Phá, thứ duy nhất giống nhau chính là phong cách kết hợp các loại nhạc cụ cổ điển này
Bài hát tên là Thuỷ Vận, trong tiếng nhạc luôn kèm theo tiếng giọt nước rơi xuống
Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người từ từ thay đổi
Ngay cả Dương Chung Minh cũng lộ vẻ đắm chìm vào trong giai điệu này
Bài hát chỉ dài hơn ba phút, sau khi kết thúc mọi người lại cảm thấy chưa đủ thoả mãn, bầu không khí lại càng thêm trầm lắng
“Sao hả?” Lục Thịnh ngồi xuống một cái ghế, cười híp mắt hỏi
“Hoàn mỹ.” Diệp Tri Thu cảm khái nói, “Ta cho là bài Đông Phong Phá của Tiện Ngư đã là cực hạn của phong cách cổ điển, không ai có thể cạnh tranh, nhưng ngươi lại làm được rồi.”
“Ngươi giỏi nhất là một chiêu trò giỏi hơn thầy, không thể chê vào đâu được.”
Một vị khúc phụ lên tiếng, “Có thể biến hoá cái tinh tuý của Đông Phong Phá để dùng cho mình, mà lại đi theo một phong cách hoàn toàn bất đồng, dùng nước để gửi gắm tình cảm sơn thuỷ, thật là lợi hại.”
“Chung Minh ca thấy thế nào?” Lục Thịnh nhìn Dương Chung Minh với vẻ chờ mong
Dương Chung Minh gật đầu nói: “Cổ điển, tinh xảo, cao nhã, từ giai điệu đến soạn nhạc đều tuyệt diệu, ngươi không dùng đàn tỳ bà làm âm sắc chính mà chọn đàn cổ tranh, cả bài hát đều toát lên mùi vị của tự nhiên, ta không tìm được khuyết điểm nào.”
“Gì chứ tìm xương trong trứng gà thì ta giỏi lắm
Lục Thịnh ngươi đúng là chuyên gia ăn trộm gà.” Trịnh Tinh chớp chớp mắt nói, “Rõ ràng là học tập thủ pháp sáng tác của Đông Phong Phá nhưng lại mở ra một lối đi riêng thuộc về mình.”
Lục Thịnh mỉm cười nhìn về phía Lâm Uyên
“Ta thừa nhận với phong cách cổ điển của Đông Phong Phá, ta không cách nào viết được một bài tốt hơn như vậy, cho nên ta lựa chọn phá cách và biến nó thành của mình, Tiện Ngư lão sư thấy thế nào?”
“Rất hay!” Lâm Uyên nghiêm túc đáp
Lục Thịnh không khỏi bật cười
Đánh giá này tuy đơn giản nhưng hắn cảm nhận được sự chân thành và nghiêm túc của Tiện Ngư
“Đến phiên ngươi đó.”
“Được.”
Lâm Uyên lấy điện thoại ra kết nối với dàn loa, sau đó bắt chước Lục Thịnh giới thiệu một chút về bài hát:
“Bài hát này tên là Sứ Thanh Hoa, viết theo phong cách tân cổ.”
Tân cổ là tân cổ điển, một loại nhạc cổ điển theo phương thức mới, đây là cái tên mà giới âm nhạc đặt cho phong cách của bài Đông Phong Phá
Biểu tình của Lục Thịnh hơi đổi
Khoé môi Dương Chung Minh cong lên, Trịnh Tinh thì hai mắt sáng lấp lánh, các khúc phụ khác cũng trố mắt nhìn nhau
Mọi người không hề dự liệu được điều này, rằng Tiện Ngư lại viết một bài hát theo phong cách tân cổ của Đông Phong Phá
Lục Thịnh sáng tác Thuỷ Vận theo phong cách Đông Phong Phá, mà Tiện Ngư chính là người khai sáng ra phong cách này
Thân là đấng sinh thành, tác phẩm mới của Tiện Ngư sao có thể kém được
Chứ đừng nói chi bài hát này hắn còn chuẩn bị cho Cuộc Chiến Chư Thần
Diệp Tri Thu liếc mắt nhìn Lục Thịnh, cười nói: “Tai ta thật là có phúc.”
Lục Thịnh không nói gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn đang nghĩ liệu Tiện Ngư có thể vượt qua được chính ca khúc cũ của mình không
Không thể nào
Lục Thịnh rất nhanh đã có đáp án trong lòng
Đông Phong Phá đã cổ điển đến tận cùng rồi
Điều này khiến hắn hơi thả lỏng tinh thần ra một chút
Suy nghĩ này cũng xuất hiện trong lòng những người khác
Phong cách tân cổ điển của Đông Phong Phá đã rất hoàn thiện, ngay cả Lục Thịnh cũng chỉ mở ra một lối đi riêng chứ không tài nào vượt qua được Đông Phong Phá
Sợ là ngày hôm nay rất khó phân thắng bại đây.