Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 496: Bù đắp cho sự không toàn vẹn




Tống Bảo Lâm ung dung:
- Thật ra, nói một cách chính xác thì cũng không phải là xử phạt gì, hẳn là hai người cũng biết, đầu năm nay, vùng biển phía nam bị khiêu khích nhiều lần
- Hôm nay, khi chúng ta xây dựng những thiết bị quốc phòng ở vùng biển phía nam, tuy rất nhiều thế lực nước ngoài không dám làm xằng bậy, lại ngầm phái lính đánh thuê và cướp biển tới quấy rối, kéo dài thời gian xây dựng công trình của chúng ta
- Mà binh sĩ thông thường, cho dù là lính đặc chủng, cũng rất khó chống lại đám đánh thuê có thực lực cổ võ
- Liễu tướng quân vốn là tướng lĩnh của quân khu Giang Nam, cũng rất quen thuộc đối với nơi đó, cho nên quyết định cho hai vợ chồng cô cậu mau chóng tiếp quản công tác phòng vệ vùng biển phía nam
Như sợ hai người còn chưa hiểu rõ, Tống Bảo Lâm lại tiếp tục giải thích:
- Tuy chủ yếu là quản lý việc phòng vệ trên biển, nhưng hai người cũng không cần trực tiếp đến các căn cứ trên các đảo và bãi đá, mà chỉ cần tiếp quản công tác, hễ có chuyện thì chờ Quân Bộ và Quốc An sai phái
- Nhưng chồng tôi không phải quân nhân
Liễu Hàn Yên nói
- Ha ha, đây không phải là việc khó, chúng tôi biết rõ thực lực của Tần Xuyên, cậu ấy có thể dựa theo đề nghị lần trước, tiếp nhận vị trí Đệ Lục tướng quân đang trống, nhậm chức ở Giang Nam
Tống Bảo Lâm cười nói
Tần Xuyên cười thầm, quả nhiên nói tới nói lui, vẫn là muốn mình gia nhập Quốc An
Đi đâu, làm cái gì, thật ra đều là thứ yếu, trước hết phải đưa mình vào biện chế, đó mới là mục đích chủ yếu của bọn họ
Nhưng hắn nghe rất rõ ràng câu “Hễ có chuyện, thì tuân theo sai phái”, đây mới là điểm mấu chốt
Đối với một số con em thế gia khác, e rằng đó là một sự sắp xếp đáng mơ ước, thay vì nói là xử phạt, phải nói là khen thưởng mới đúng
Nhưng đối với việc làm tướng, giữ những vị trí cao cấp, Tần Xuyên cũng không có hứng thú, hơn nữa hắn có quá nhiều bí mật, lại thường xuyên chơi trò “biến mất”, một khi vào biên chế, bị trói buộc đủ điều, bao nhiêu ánh mắt chú ý, tất nhiên không tiện làm chuyện riêng..
Huống chi, trên tay hắn còn có hai thần vật, nếu để lộ ra, tất nhiên sẽ bị “trưng thu” giao cho cấp trên
Chỉ có điều, dù Tần Xuyên không cam tâm tình nguyện, nhưng vì Liễu Hàn Yên, hắn đành thỏa hiệp, đồng ý đã rồi nói sau
- Tôi không đồng ý
Đột nhiên, không đợi Tần Xuyên lên tiếng, Liễu Hàn Yên đã từ chối thẳng thừng như chém đinh chặt sắt
Tần Xuyên, Tần Mãnh, và cả Tống Bảo Lâm đều ngạc nhiên nhìn Liễu Hàn Yên, Tần Xuyên hỏi:
- Bà xã, ý em là..
- Liễu tướng quân, vì sao cô không đồng ý
Chẳng lẽ xử phạt như thế quá nghiêm trọng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Bảo Lâm không vui
Liễu Hàn Yên lạnh lùng nói:
- Tuy anh ấy là chồng tôi, nhưng tôi hiểu rõ, anh ấy thiếu căn bản rèn luyện quân sự, hơn nữa đã quen tự do buông thả, không thích bị ràng buộc, gia nhập quân đội sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không hay, cho nên tôi không đồng ý quyết định này
Tống Bảo Lâm nhíu mày:
- Liễu tướng quân, đây là quyết định do thượng cấp nhất trí thông qua, cho dù Tần Xuyên không trải qua huấn luyện quân sự, nhưng việc đó có thể rèn luyện dần dần
Tần Xuyên cũng hiểu, vợ mình làm như vậy sẽ khiến cuộc nói chuyện kết thúc không hay, cho nên hắn khéo tay cô, nói:
- Bà xã, đừng nói nữa, anh không có vấn đề gì
Nhưng Liễu Hàn Yên kiên quyết lắc đầu:
- Lần này xử phạt, đừng kéo chồng tôi vào, tôi thà ra trước tòa án quân sự, cũng không muốn lập công chuộc tội như vậy
- Cô..
Tống Bảo Lâm tức giận, người hơi run lên, mặt tái đi, rõ ràng là Liễu Hàn Yên không phối hợp, khiến ông ta bực tức
Nếu không vì trong phòng còn có mặt Tần Xuyên và Tần Mãnh, hẳn là Tống Bảo Lâm đã chửi ầm lên rồi, một tướng lãnh đã phạm sai lầm, dựa vào cái gì mà còn không biết điều như vậy!
Chẳng lẽ cô ta không biết, đây là ý tưởng của Quốc An, là biện pháp mời chào Tần Xuyên sao
Đây quả thật là cố ý đối đầu với cấp trên mà
Tần Mãnh cũng cảm thấy tình huống không ổn, liền khuyên:
- Cháu dâu, đừng kích động, hãy bình tĩnh lại suy nghĩ thật kỹ
- Tôi nghĩ rất rõ ràng, ai làm nấy chịu, người ra tiền tuyến phải là tôi, không liên quan tới Tần Xuyên
Liễu Hàn Yên nói, vẻ mặt không chút biểu cảm
Tần Xuyên cũng kinh ngạc, nói không nên lời, Liễu Hàn Yên bướng bỉnh như vậy, thật sự là khó hiểu
Tống Bảo Lâm thở hổn hển, uống cạn ly trà, nhưng hình như nước cũng không làm dịu được ngọn lửa giận trong lòng, liền đứng dậy, nói:
- Đã như vậy, tôi lập tức đi thảo luận với mấy vị khác, hai người ở đó chờ tin đi
Hừ
Nói xong, Tống Bảo Lâm cũng không quay đầu lại, liền rời khỏi tòa nhà, nhanh chóng lên xe lái đi
Thấy Tống Bảo Lâm đi rồi, không khí trong nhà hơi nặng nề, Tần Mãnh cũng thấy nhức đầu, đứng dậy thở dài nói:
- Ài, chuyện của hai vợ chồng các cháu, hãy tự giải quyết lấy đi, chú về báo lại tình hình cho ông nội các cháu biết, chú đi đây
- Tam thúc, cháu tiễn chú
Liễu Hàn Yên rất điềm tĩnh, còn muốn đưa tiễn ông chú
Tần Mãnh cười khổ, xua tay lia lịa:
- Đừng khách khí, chú cũng không chú ý nhiều vậy đâu
Ha ha
Khách đã về hết, trong phòng lại yên tĩnh
Tần Xuyên ngồi trên salon, im lặng hồi lâu, trong đầu suy nghĩ rất nhiều
Với tính cách bộc trực của mình, hẳn là Liễu Hàn Yên muốn một mình tiếp nhận hình phạt, không muốn liên quan tới hắn, cho nên mới nói như vậy
Ngẩng lên nhìn Liễu Hàn Yên, thấy cô rất tự nhiên đi thu dọn đồ uống trà, đem vào bếp rửa, cũng không muốn mở miệng tâm sự
Tần Xuyên nghĩ ra điều gì, khóe miệng hiện ra nụ cười, đứng dậy chạy chầm chậm lên lầu hai
Liễu Hàn Yên chờ hắn đi khỏi, mới hít vào một hơi dài, ánh mắt lộ vẻ cay đắng
Hẳn là anh ấy đang tức giận, tuy nhiên đây là điều cô nên làm, dù sao ngay trước mặt ahh ấy, mình đã nói mấy câu không hay lắm...Liễu Hàn Yên im lặng suy nghĩ
Trong khi cô cho rằng Tần Xuyên không hài lòng với phản ứng của cô, thì đột nhiên hắn bưng một hộp quà hình trái tim màu đỏ thật to đi xuống
Tần Xuyên đặt hộp quà lên bàn ăn, cười nói:
- Bà xã, em về, anh tặng em thứ này, em xem có thích không
Liễu Hàn Yên ngạc nhiên, không ngờ hắn không giận cô, mà còn tặng quà
Cô do dự một chút, rồi lau khô tay, đi tới trước hộp quà, mở chiếc nơ con bướm phía trên ra
Khi mở nắp hộp ra, Liễu Hàn Yên thấy món quà bên trong, lập tức sững người, đôi mắt sáng dán chặt vào món quà, không thể rời ra
Đây là một con rối gấu con, giống y như đúc với con rối bị cụt tay của Liễu Hàn Yên
Mười lăm, mười sáu năm rồi, lẽ ra món quà kỷ niệm này đã không còn được sản xuất nữa, rõ ràng là con rối này không phải mới sản xuất mà là hàng xưa
Nếu là con rối bình thường thì cũng không có gì đáng nói, nhưng Liễu Hàn Yên đã từng tìm hiểu, con rối của mình thật ra rất đặc biệt
Dù sao thì Liễu gia không phải nhà bình thường, cho nên cũng không mua những con rối bình thường về làm quà
Con gấu Teddy này được đặt mua từ nước ngoài, nó được bán ra với số lượng giới hạn trên thế giới, có giá trị sưu tầm
- Anh...Anh tìm ở đâu ra vậy
Liễu Hàn Yên lẩm bẩm hỏi
Tần Xuyên thấy vẻ kinh ngạc của vợ, cảm thấy rất đắc ý, đồng thời cũng vui mừng, nói:
- Con Teddy dành cho bé gái này, là sản phẩm cách đây mười lăm năm của công ty Đức Steiff, là bản kỷ niệm, cho nên về cơ bản, có nhiều người sưu tầm
- Anh tìm tới một chuyên gia sưu tầm người nước ngoài, nhờ anh ta đi khắp nơi tìm kiếm, sau khi tìm đến nơi, anh bỏ ra ba trăm ngàn đô la Mỹ mua nó thông qua đấu giá
- Hơn nửa tháng trước anh định tặng cho em, nhưng đáng tiếc là vừa lúc em đi Nhật, dù sao rất may mắn là bây giờ nó đã ở trước mặt em rồi, em có thích không
Liễu Hàn Yên không có khái niệm rõ ràng đối với tiền bạc, cô cũng biết Tần Xuyên kiếm tiền rất dễ dàng
Chỉ có điều, đối với dụng ý của hắn, cô cảm thấy hơi hoang mang:
- Vì sao...đột nhiên anh tặng em cái này
Tần Xuyên dịu dàng mỉm cười, nhìn vào mắt cô:
- Anh chỉ muốn nói cho em biết, có một số ký ức tuy không vui, nhưng không có nghĩa là em cứ phải sống trong đau khổ, có những ký ức nên phai nhạt theo thời gian, có những khiếm khuyết cũng nên bù đắp
- Tuy mẹ em tặng cho em con gấu hỏng, nhưng không có nghĩa là trên đời này, con gấu nào cũng bị cụt tay như vậy
- Những con gấu giống nhau như đúc, đều có số phận khác nhau, huống chi nó xuất hiện bên cạnh em, chứ không phải mẹ em
- Anh biết em luôn bài xích anh, là không muốn anh xảy ra chuyện không hay, giống như mẹ em năm xưa, nhưng em cũng không thể mãi mãi đẩy anh ra xa, dù sao chúng ta vẫn là vợ chồng mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Xuyên bước tới, ôm cón gấu lên, đặt vào tay cô:
- Anh mong là từ nay, mỗi lần em ôm ngủ, là ôm một con gấu lành lặn, ngủ thật ngon với những giấc mơ đẹp, được chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.