Lục Đại Dũng sững sờ, cười khổ:
- Tiểu Tần,chú khuyên cháu không nên biết làm gì, không cần phải giải thích với đám người đó, mà mau tìm cách khuyên nhủ anh chị của chú, để hai người theo cháu và Tiểu Nhan vào trong thành phố mà hưởng phước đi
- Không sao, cháu đã nghĩ kỹ, thật ra cháu có có người bà con làm quan chức ở tỉnh Sơn, cháu chỉ hỏi để xem có thể giúp được hay không thôi
Tần Xuyên cũng không bịa chuyện, hắn nhớ trong Tần gia có một số người giữ những chức vụ khác nhau ở tỉnh Sơn
Lục Đại Dũng xua tay:
- Bà con
Vô ích thôi, cho dù người đó là tỉnh trưởng, thì cũng phải có chứng cứ mới được, lũ Nhị Hắc Tử làm việc lén lút, có giết người cũng không có chứng cứ để bắt
- Lợi hại vậy sao
Chú, coi như cháu hiếu kỳ đi, để cháu nói chú nghe, dù sao thì Tích Nhan còn trò chuyện lâu với hai bác, chú cháu mình rảnh rang mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Xuyên khiêm nhường nói
Một tiếng chú, hai tiếng chú, Lục Đại Thúc không thể từ chối yêu cầu của hắn, đành phải giải thích
Thì ra, Nhị Hắc Tử vốn tên là Vu Đào, trước kia làm công ở bên ngoài, về sau không chịu được vất vả, lại không có học vấn gì, cho nên đi ăn trộm ngay trong thôn
Bị bắt, y bị đưa đi lao động cải tạo một năm, sau khi ra trại, lại kết giao với một đám lưu manh không học vấn, không nghề nghiệp
Đúng lúc, một người anh họ của Vu Đào tên là Trương Lỗi, vốn là người kinh doanh, muốn tranh cử vị trí bí thư thôn, bảo Nhị Hắc Tử vận động phiếu bầu cho y, ai bỏ phiếu thì được cho tiền, ai chê tiền ít hoặc không đồng ý, thì Nhị Hắc Tử lén lút gây tổn hại, thậm chí lợi dụng đêm tối để đánh người
Ban đầu, các ủy viên nghĩ rằng bỏ phiếu cho ai cũng vậy, bỏ cho Trương Lỗi còn có tiền xài, cho nên đại đa số đều bỏ phiếu cho Trương Lỗi, khiến y được lên làm bí thư
Nhưng không ngờ, sau khi trở thành bí thư, Trương Lỗi bắt đầu mua đất mua nhà, dựng nhà xưởng, khiến không khí trong thôn hết sức ngột ngạt
Nếu thôn dân có ai không phục, muốn đi tố cáo, đều sẽ bị Trương Lỗi biết trước, phái đám người của Nhị Hắc Tử bí mật chèn ép
- Tiểu Tần, cháu không biết chúng độc ác thế nào đâu, đầu thôn chú có người gọi là A Quý, rất tốt và thành thật, thường ngày ngoại trừ chơi một chút bài cửu, cũng không làm gì sai trái,
- Một hôm do nhà xưởng ô nhiễm, khiến vịt nhà hắn đều bị nhiễm độc mà chết, hắn lên thị trấn khiếu nại, kết quả là không ai trả lời khiếu nại, mà hôm sau, người ta thấy A Quý treo cổ trên cây trước cửa nhà
Nhiều ngày, con nít trong thôn sợ đến nỗi không dám đi ngang qua, phải đi đường vòng
- Việc giải tỏa lần này, rõ ràng Trương Lỗi muốn ăn bớt tiền đền bù, mới cho bọn Nhị Hắc Tử tới từng nhà ép giá, nói cái gì mà “sẵn lòng phối hợp”, ký tên vào thư đồng ý, không yêu cầu đền bù nhiều tiền v.v...Ài, tiền đền bù của tỉnh chạy vào túi bọn chúng chứ đâu
Lục Đại Dũng nói xong, vừa tức, vừa không có cách gì, buồn bực hút thuốc, vẻ mặt đầy oán giận
Tần Xuyên nheo nheo mắt, đại khái đã biết vấn đề nằm ở đâu, thật ra đối với hắn, giải quyết một đám vô liêm sỉ cũng chỉ mất một đêm, tuy nhiên giải quyết chuyện này lặng lẽ không một tiếng động là hay nhất, tránh bị cơ quan truyền thông làm ầm ĩ, rồi lại phải ứng phó với dư luận
Hơn nữa, hắn cũng cân nhắc, không nên làm ảnh hưởng đến gia đình của Lục Tích Nhan ở trong thôn
Lúc này, Lục Tích Nhan từ phòng bệnh đi ra, nhìn Tần Xuyên cười với vẻ áy náy:
- Tần Xuyên, hay là anh tìm một khách sạn ngủ qua đêm, đêm nay em muốn ở lại phòng bệnh với ba mẹ
- Đừng, chú ở lại với hai người được rồi, cháu và tiểu Tần đi ra ngoài ở đi
Lục Đại Dũng nói
Lục Tích Nhan lắc đầu:
- Chú, chú đã giúp cháu nhiều rồi, thím và các em ở nhà cũng lo lắng cho chú, chú nên về nhà đi, ở đây đã có cháu, chú yên tâm
Nghe cháu gái nói vậy, Lục Đại Dũng cũng không nài ép, liền lái xe điện quay về thôn
Tần Xuyên hiểu cô không lòng dạ nào nghĩ tới việc đi khách sạn ở, cho nên bảo cô nghỉ ngơi sớm, để hắn đi tìm một khách sạn gần đó là được
Sáng sớm hôm sau, Tần Xuyên vào quán ven đường ngồi ăn một ít bánh rán cuộn hành tây, húp chén đậu hũ, vừa nghĩ cách giải quyết việc ở đây
Ăn xong, hắn mua mấy phần ăn sáng, chạy tới bệnh viện
Đang định tới cửa phòng bệnh, hắn thấy có người đang quay phim, chụp hình ở cửa ra vào
Tới gần nhìn lại, thì ra là Đài truyền hình huyện Xương Bình đang phỏng vấn
Một nữ phóng viên cầm microphone đang phỏng vấn một người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu xám, tóc chải bóng mượt
Vẻ mặt hai vợ chồng Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan cũng như Lục Tích Nhan đều khó coi, oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông kia
- Nói tóm lại, Trương Lỗi tôi cam đoan, bất cứ kẻ nào muốn thông qua những thủ đoạn không hợp pháp, làm hại tới thân thể và tài sản của thôn dân, đạt được một số mục đích đen tối, tôi đều sẽ điều tra cho ra manh mối, kiên quyết đấu tranh tới cùng với làn gió bất chính đó
- Cảm ơn Bí thư Trương đã tiếp nhận phỏng vấn của đài chúng tôi lúc sáng sớm, chúng tôi tin rằng, dưới sự dẫn dắt của ngài, không chỉ một nhà Lục Đại Khánh, mà lợi ích của từng hộ thôn dân khác cũng đều được bảo đảm trong công tác giải tỏa lần này..
Phóng viên tổng kết xong, người quay phim liền ngừng quay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Không biết xấu hổ
Chẳng lẽ đài truyền hình các người chỉ biết mở mắt nói dối thôi sao
Mắt Lục Tích Nhan đỏ lên, tức giận nói
Phóng viên và người quay phim làm như không nghe không thấy, vội vã rời khỏi phòng bệnh
Họ vừa đi, một người đàn ông vạm vỡ, da ngăm đen, dẫn hai theo hai người dáng vẻ lưu manh đi vào phòng bệnh
- Khốn kiếp
Nhị Hắc Tử
Mày còn có mặt mũi tới đây hả!
Cút ngay
Lục Đại Khánh nhìn thấy gã ngăm đen kia, liền tức giận, mặt đỏ bừng
- Ha ha, bác Lục, đừng có nổi giận, chẳng may làm động vết thương, lại xuất huyết thì làm sao
Đôi mắt ti hí của Nhị Hắc Tử chợt liếc sang Lục Tích Nhan, lóe lên vẻ thèm khát, gã cười gian nói:
- Ôi, đây chính phủ là cô em Tích Nhan đây sao
Đã về rồi
Trông cô em thật sự là càng ngày càng tươi ngon mọng nước, chậc, không hổ là giáo sư thành phố nha
Thấy Nhị Hắc Tử muốn nhích lại gần mình, Lục Tích Nhan sợ tới mức vội vàng lùi lại, nhưng phòng bệnh quá nhỏ, cô gần như dán người vào vách tường
Hồ Thúy Lan thấy con gái bị trêu ghẹo, lập tức liều mạng đi tới che chở:
- Cút ngay
Cách xa con gái tao ra
- Móa, mụ già kia, có tin là ông đây đánh chết mày không!
Nhị Hắc Tử vung tay lên, định tát Hồ Thúy Lan, nhưng chợt phát hiện, tay mình đã bị một cánh tay khác giữ lại, không thể động đậy
Không biết từ lúc nào, Tần Xuyên đã chạy tới phía sau gã, trừng mắt nhìn gã với vẻ mặt âm trầm
Đám Trương Lỗi cũng sững sờ, không nhận ra Tần Xuyên vào bằng cách nào
- Tiểu tử, mày là ai
Nhị Hắc Tử vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng không thể nhúc nhích mảy may, trong lòng bắt đầu hơi chột dạ
Tần Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch miệng nói:
- Tôi là bạn trai của Tiểu Nhan, tôi nghĩ đừng làm quá, ở đây là bệnh viện, không thích hợp để đánh người
- Bạn trai
Móa, còn tưởng là ai chứ
Buông ra
Có tin là ông đây gọi đệ tử giết chết mày không
Nhị Hắc Tử trừng mắt de dọa
Nhưng, ánh mắt lập lòe, Trương Lỗi cười tủm tỉm đi tới, nói:
- Vu Đào, đừng nói bậy
Dẫn người của cậu ra ngoài
Nghe Trương Lỗi lên tiếng, Nhị Hắc Tử không dám nói gì thêm, tuy vẻ mặt không phục, nhưng đành phải dẫn đám lưu manh đi ra ngoài
- Người anh em, cậu là bạn trai của con gái Lục gia, sau này sẽ là rể của thôn ta, tôi là Trương Lỗi, bí thư thôn, chúng ta làm quen đi
Trương Lỗi đưa tay ra, muốn bắt tay Tần Xuyên
Tần Xuyên nhìn ông ta cười một cách khác lạ:
- Không cần phải làm quen
Nói xong, Tần Xuyên ngồi xuống một chiếc giường khác ở bên cạnh, từ chối bắt tay Trương Lỗi
Trương Lỗi cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ khó chịu, nhưng không làm khó dễ Tần Xuyên, mà chỉ lấy một văn bản từ túi công văn, đặt trên tủ đầu giường
- Đây là giấy đồng ý, Lục Quốc Khánh, những người khác trong thôn đều đã ký, chỉ một mình ông không ký, như thế là làm liên lụy mọi người, tôi mong muốn ngày mai có thể nhìn thấy chữ ký của ông...Nhớ kỹ, tôi nói là ngày mai, chứ không phải ngày mốt, cũng không phải ngày kia..
Trương Lỗi cũng không thèm nhìn khuôn mặt tái nhợt vì phẫn nộ của Lục Đại Khánh, nói xong liền cầm túi công văn lên, ung dung rời khỏi phòng
Chờ Trương Lỗi đi khuất, Lục Quốc Khánh nói:
- Thúy Lan, xé tờ giấy đó rồi vứt thùng rác cho tôi
Tôi không muốn nhìn thấy nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hồ Thúy Lan không làm theo, thấp giọng nói:
- Xé nó, rồi ngày mai bọn Nhị Hắc Tử lại tới, mình lấy cái gì đưa cho chúng
Lục Đại Khánh im lặng, vẻ mặt đầy bi thương
- Tôi vô dụng...Tôi thật vô dụng
Lục Đại Khánh đột nhiên nằm vật xuống gối, răng nghiến chặt, nước mắt uất hận rơi xuống, đẫm ướt cả bao gối
..
Ở bãi đậu xe của bệnh viện, Trương Lỗi lấy ra hai phong bì, đưa cho phóng viên và người quay phim lúc nãy, nói với nhau vài câu, rồi hai nhóm chia tay
Lúc này đám Nhị Hắc Tử mới đi tới, hỏi:
- Anh họ, vừa rồi sao lại ngăn em lại
Em có rất nhiều huynh đệ, sao phải sợ một thằng từ đâu tới
Trương Lỗi cầm cặp công văn gõ lên đầu Nhị Hắc Tử:
- Cậu biết cái gì!
Chính vì hắn ở nơi khác tới, cậu biết rõ bối cảnh sau lưng hắn sao
- Cẩn tắc vô ưu, thời điểm này không nên đi gây chuyện thị phi, chờ cho công tác giải tỏa lần này xong hoàn toàn, vàng bạc tới tay, mới là điều quan trọng nhất
- Ha ha, đúng là như vậy, vẫn là bí thư Trương sáng suốt, ha ha
Nhị Hắc Tử lập tức dẫn đám lưu manh rời đi