Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 514: Ngây ngốc




Bên trong khu rừng, khi màn đêm buông xuống, muỗi đốt, rắn rết nhốn nháo, vô cùng khó chịu
Vốn dĩ Chu Phương Tình cùng các thành viên trong đội khảo cổ trước đây đều có hương muỗi, tối đến có thể đốt lên để xua đuổi muỗi cùng côn trùng nhưng đêm nay, bọn họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng
Cả đám người không chỉ mệt mỏi rã rời, còn đói bụng đến nỗi da bụng dính da lưng
Không có đồ ăn, thậm chí ngay cả nước uống cũng không có, mặc dù bọn họ thỉnh thoảng cũng gặp được một vì dòng suối nhưng nước ở đó đều đã bị ô nhiễm, không thể uống được, tất cả đều khiến cho bước đi bọn họ càng ngày càng khó khăn hơn
Đi bộ cả một đêm, mặc dù đoạn đường đi được chưa bao nhiêu nhưng lại gặp phải rất nhiều thi thể khiến cho bọn họ sợ hãi cùng lo lắng
- Em thực sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi, tại sao chúng ta đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa ra khỏi khu rừng này vậy chứ
Hai chân Tiểu Ngải mềm nhũn trực tiếp ngồi bệt xuống khu vực toàn bùn đất
Chu Phương Tình kéo cô ta dậy, khuyên nhủ:
- Kiên trì thêm chút nữa, chúng ta sắp thoát khỏi nơi này rồi
- Sắp
Lưu Vỹ lau mồ hôi trên khuôn mặt bẩn thỉu của mình, nói tiếp:
- Chúng ta đi chậm như vậy, chỉ e cho dù có đi thêm một ngày nữa cũng chưa chắc ra được khỏi đây
Đúng lúc này, Giáo sư Vương giơ tay lên ra hiệu đừng lên tiếng
- Đừng nói nữa, hình như phía trước có tiếng động gì đó
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi trốn vào đằng sau những cây tùng nhiệt đới ở đằng sau
Ở phía trước cách đó khoảng 30 – 40 mét, có hai đội quân từ hai hướng khác nhau tụ lại một chỗ
Người trong hai đội quân này ăn mặc nhanh nhẹn dũng mãnh, cánh tay để trần còn có cả đồ ngụy trang, tất cả đều có súng ống, thậm chí bên hông còn có cả lựu đạn, có người vóc dáng cao lớn còn vác theo cả hỏa tiễn
- Ai
Người cầm đầu của một bên dùng tiếng Tây Ban Nha hỏi một đội khác
Người cầm đầu bên kia chỉ có một mắt, gã ta dữ tợn cười to:
- Tìm bảo vật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Các người cũng vậy
Người hai đội nghe thấy vậy thì cùng trao đổi ánh mắt với quân mình, dường như là đồng thời cùng một lúc, cả hai đội đều rút súng ra bắn về phía đối phương
- Đoàng đoàng đoàng
Có những người nhanh nhẹn tránh thoát kịp thời thì còn sống còn một vài người thân thủ chậm chạp thì trúng đạt chết ngay tại chỗ
Mưa bom bão đạn, nói đến là đến
Đội khảo cổ đều trợn tròn mắt nhìn, nơi này không phải gọi là rừng mưa mà phải gọi là Địa Ngục
- Giáo sư, bảo vật mà chúng nhắc đến chẳng lẽ chính là văn vật bị bỏ quên mà chúng ta phải đi tìm đúng không
Lưu Vĩ biết tiếng Tây Ban Nha nên lên tiếng hỏi
- Câm miệng
Muốn chết sao
Giáo sư Vương vỗ vào đầu anh ta
Các thành viên của đội khảo cổ trừng mắt lên nhìn Lưu Vĩ, vào loại thời điểm này còn quan gì đến bảo vật gì đó chứ, bảo vệ được tính mạng mới quan trọng nhất
Lúc này, tiếng súng ngừng lại, phía trước mờ mịt khói thuốc súng
Binh lính của bên “một mắt” động thủ trước nên chiếm được ưu thế, chỉ tổn thất mất ba người còn tiêu diệt hết toàn bộ mười mấy người bên đối thủ
Sau khi “Một mắt” chỉ huy đám thuộc hạ cướp hết vũ khí, tài sản, đồ tiếp tế của những thi thể bên đối thủ mới tiếp tục lên đường, dường như việc giết chết mười mấy người đối với bọn họ chỉ là giết chết mấy con kiến vậy
Còn đám người đội khảo cổ thì sợ hãi đến nỗi tim nhảy lên tận cổ
Bởi vì đội quân của tên “Một mắt” đang đi về phía nam cũng chính là hướng của bọn họ
- Không ổn, chúng ta bị phát hiện rồi
Lưu Vĩ là tên đệ nhất thỏ đế, thấy tình hình không ổn liền quay đầu chạy về phía bụi cây ở phía Tây
- Lưu Vĩ, đừng
Giáo sư Vương vừa hét lên một tiếng thì đột nhiên nghe thấy tiếng “ đoàng đoàng” của súng đạn bắn ra
- Aaaa
Lưu Vĩ hét lên một tiếng, trong lúc chạy trốn liền bị bắn trúng ngã xuống trong vũng máu
Sắc mặt các thành viên trong đội khảo cổ trắng bệch, ngay lập tức hiểu ra một điều bọn họ có thể sống được đến lúc này là may mắn biết bao nhiêu
Nhưng lần này, e là may mắn của bọn họ đã hết, không thể tránh thoát được một kiếp này nữa rồi~
Đám binh lính nghênh ngang đi đến trước mặt, cười dữ tợn nhìn vào bọn họ
- Chậc chậc, thì ra lại còn có cả dâng đến tận cửa chúng ta này
Nhưng tiếc là chỉ có hai người phụ nữ, nếu như không phải là gia đây phải vội đi tìm bảo vật thì đã có thể “thương yêu: các em rồi
“Một mắt” lắc đầu cảm khái, sau đó giơ súng lên
- Hu hu, tôi không muốn chết hu hu
Tiểu Ngải lớn tiếng khóc
Giáo sư Vương cùng Kevin đều sợ hãi run lên, đứng im không dám động đậy
Chu Phương Tình thì cắn chặt răng, trong đầu hiện lên hình ảnh của người nhà cô, đến cuối cùng là khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi
Thực sự xin lỗi mọi người, con không thể trở về được, không thể giữ được lời hứa với mọi người
Khóe mắt Chu Phương Tình chảy xuống một dòng nước mắt, sau đó cô cúi xuống nhặt một tảng đá ở dưới chân lên đập về phía tên “Một mắt”
Cho dù cô có phải chết cũng sẽ không bao giờ chịu ngồi chờ chết
Tảng đá đập vào ngực của tên “Một mắt”, gã cau mày trừng mắt nhìn Chu Phương Tình
- Cô gái à, lá gan của cô cũng lớn lắm đó, nhưng rất tiếc tôi lại không thích những con đàn bà ngu xuẩn
Lúc đầu họng súng của “Một mắt” còn chĩa vào Giáo sư Vương lúc này đã chuyển sang phía Chu Phương Tình
Chu Phương Tình không chút sợ hãi trừng mắt nhìn lại “Một mắt”, cô cũng không phải là chưa từng trải qua giờ khắc sinh tử bao giờ, mặc dù có sợ hãi nhưng cô không muốn bản thân chịu thua
Thế nhưng, vài giây qua đi, tiếng súng mà mọi người chờ đợi lại không hề vang lên
Chỉ thấy một đường ánh sáng màu xanh xuất hiện trước mắt đội khảo cố, những tên binh lính ngây ngốc đứng yên, không hề nhúc nhích
Ba giây sau, những cái đầu của đám binh lính kia từ từ rơi xuống đất
Kể cả đầu của tên cầm đầu “Một mắt” cũng lăn lóc dưới đất, máu từ cổ của chúng phun ra như suối
Cả đội khảo cổ nhìn thấy cảnh này thì sợ ngây người, thậm chí ngay cả hét cũng không hét nổi, Tiểu Ngải thì như muốn ngất đi
Thế nhưng, Chu Phương Tình thấy cảnh này lại hưng phấn mà hô lên:
- Tần Xuyên
Cô nhớ có một lần ở nhà kho quân cảng, Tần Xuyên cũng đã từng dùng chiêu thức này cắt bay đầu tất cả đám lính đánh thuê ở đó
Chỉ có điều người đàn ông xuất hiện trước mặt mọi người lại mặc một chiếc áo sơ mi hoa hòe hoa sói, một chiếc quần bảy phân bẩn thỉu, căn bản không phải là người đàn ông mà cô nghĩ tới
- Không có chuyện gì nữa, bọn chúng đều đã chết cả rồi
Ánh mắt Tần Xuyên xâu xa nhìn vào Chu Phương Tình, lúc cô gái này gọi tên hắn suýt chút nữa hắn đã không khống chế được bản thân mà đáp lại cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nghĩ kĩ lại thì ở đây còn có những người khác trong đội khảo cổ, đợi đến lúc không có ai hắn sẽ tự mình thành thật với cô
Dù sao đi nữa thì vừa rồi cô cũng đã vui vẻ mà gọi tên hắn, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, xem ra cô gái nhỏ này vẫn chưa quên hắn
Trên mặt Chu Phương Tình có chút thất vọng, nghĩ thầm cũng đúng thôi, hiện giờ Tần Xuyên đang ở Trung Quốc sao có thể đột nhiên chạy đến đây được
Nhưng dù sao thì cũng đã có thể sống sót sau kiếp nạn nên vẫn vui vẻ, mỉm cười nói:
- Vị tiên sinh này, cảm ơn anh đã cứu mạng chúng tôi
Lúc này Giáo sư Vương cùng những người khác mới có phản ứng, nhanh chóng đứng dậy rối rít cảm ơn
- Khu rừng nhiệt đới này vô cùng nguy hiểm, đâu đâu cũng có thể xuất hiện những tên giết người không chớp mắt như những tên này
Tôi thấy các người đều là người bình thường, tốt nhất là để tôi dẫn các người rời khỏi đây đến một chỗ an toàn
Tảng đá trong lòng Tần Xuyên rốt cục cũng có thể thả xuống, tiếp theo chỉ cần đưa được Chu Phương Tình ra khỏi đây đến khu vực thị trấn là được
- Cảm ơn vị huynh đệ này, cậu là người Trung Quốc đúng không
Không biết phải xưng hô với cậu thế nào đây
- Các người không cần phải biết tên của tôi, chỉ cần đi theo tôi là được rồi
Tần Xuyên không có hứng thú làm quen với những người này
- Được được
Đang lúc mọi người định đi theo Tần Xuyên thì đột nhiên Kevin lại cau mày nói:
- Giáo sư, hắn ta ngay cả tên cũng không chịu nói cho chúng ta biết, làm sao chúng ta có thể chắc chắn là anh không có âm mưu bất chính nào chứ
- Cái này…
Giáo sư Vương nghe thấy vậy thì cũng có chút chần chừ, sợ hãi
Tần Xuyên quay đầu lại, cười lạnh nói:
- Nếu như anh không tin tôi thì có thể ở lại đây, còn nếu như không có bản lĩnh thì ngậm mồm vào rồi đi theo tôi
- Anh…
Kevin bị Tần Xuyên nói như vậy thì rất muốn cãi lại nhưng lại không dám
Tần Xuyên lắc đầu, nếu như không phải là nể mặt Chu Phương Tình cũng có mặt ở đây thì hắn đã cho tên này một chưởng tiễn thẳng xuống địa ngục rồi
- Đi thôi, Kevin, nếu như vị tiên sinh này có âm mưu gì đó thì vừa rồi đã không cứu mạng chúng ta, hơn thế nữa nếu anh ấy có thật đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể phản kháng lại được, không phải sao
Chu Phương Tình nói
- Vẫn là vị mỹ nữ này thông minh, còn anh nếu so sánh với lợn còn là sỉ nhục loài lợn nữa
Tần Xuyên thờ dài
Sắc mặt Kevin lúc đỏ lúc trắng, nhưng khi nhìn những thi thể không đầu nằm dưới đất, anh ta lại không có gan lên tiếng
Bởi vì máy bay trực thăng cách đây khá xa, nên Tần Xuyên lệnh cho người lái máy bay đến khu vực gần nhất có thể, sau đó cùng đội khảo cổ cùng nhau đi đến điểm tụ họp
Mặc dù có thể tiết kiệm được kha khá thời gian, nhưng bọn họ vẫn phải đi bộ thêm khoảng nửa ngày nữa mới đến được
Dưới sự dẫn dắt của Tần Xuyên, đám người đi được hơn một tiếng thì đột nhiên dừng lại dù có làm thế nào cũng không thể đi tiếp được nữa
- Tiên sinh, xin hỏi trên người ngài có cái gì có thể ăn được không
Giáo sư Vương lúng túng hỏi
Tần Xuyên buồn bực quay đầu lại nói:
- Các người không thấy nãy giờ tôi cũng không ăn gì sao
- Đại ca, chúng tôi đã đói bụng hai ngày nay rồi, thực sự là không còn chút sức lực nào nữa
Vẻ mặt Tiểu Ngải mang theo sự cầu xin
Tần Xuyên muốn điên lên luôn
- Thế sao lúc nãy các người không nói sớm chứ
Trên người đám thi thể lúc nãy chắc chắn sẽ có lương khô hay cái gì đó có thể ăn được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cả đội khảo cổ quay sang nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy thi thể đã sợ xanh mắt mèo lên rồi, gan đâu mà dám đến lục đồ ăn chứ
- Aizz, thôi được rồi không sao hết, dù sao thì nơi này cũng là rừng rậm nhiệt đới Amazon, đâu đâu cũng là đồ ăn
Tần Xuyên nói xong, nhìn xung quanh, sau khi tìm được mấy cây cọ liền nhảy tới bẻ một đống cành cọ cùng lá cọ về
- Đại ca, những thứ này có thể ăn được sao
Tiểu Ngải nghi ngờ hỏi
Tần Xuyên im lặng, lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, nói:
- Phần lõi màu trắng bên trong này có thể ăn được, cũng rất an toàn, hơn nữa còn có thể bổ sung nước cho mọi người
- Thật hay giả đấy
Liệu có trúng độc hay không
Kevin nói nhỏ
Còn hai mắt Chu Phương Tình lại tỏa sáng, nói:
- Có thể ăn được
Tôi nhớ ra rồi, trước đây ông nội tôi cũng đã từng nói tới, nhà của tôi có truyền thống làm bác sĩ đông y, mọi người có thể tin tôi
Thật sự là có thể ăn được, chúng ta thật là ngốc mà, thì ra cả khu rừng này đều là đồ ăn
Tần Xuyên cười cười, một tay sờ sờ đầu Chu Phương Tình, nói:
- Đúng là ngốc thật, bây giờ mới nhờ ra
Chu Phương Tình bị động tác bất ngờ của Tần Xuyên khiến cho choáng váng, thẹn thùng cúi đầu xuống
Kevin ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong mắt như sắp phun ra lửa vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.