Chu Phương Tình oán thầm, cô biết ba và ông nội đều rất khó xử, cô cũng biết, nếu hôm nay cô từ chối Trương gia, có thể sẽ đem đến một vài phiền phức
Nhưng lòng cô không hề dao động vì những điều này
- Ba, ông nội, cả học trưởng Khải Văn, Bộ trưởng Trương, Bí thư Trương, cháu rất cảm ơn học trưởng Khải Văn đã thích cháu, nhưng giữa chúng cháu thực sự không thể..
Trương Khải Văn nghe xong, mặt trắng bệch, nhìn Tần Xuyên nói ám chỉ,
- Vì..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
vì sao
Chẳng lẽ em đã thích người khác!
Chu Phương Tình cười cười,
- Học trưởng, trước kia em ngồi xe lăn gần mười năm, đã như người chết rồi
Đối với em mà nói, rất nhiều chuyện người ta phải dùng cả đời để nghĩ, em lại dùng mười năm này để nghĩ xong cả rồi
- Năm nay, hết lần này đến lần khác em trải qua thời khắc sinh tử, em nhận thức rõ, cái gì quý giá nhất đối với em, cho nên em biết mình muốn gì..
xin lỗi, em không thể ở bên cạnh anh được
Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn, Chu Phương Ngữ ở bên cạnh, nghe cô nói vậy, sắc mặt vô cùng phức tạp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô đã nói vậy rồi, với tư cách người nhà họ cũng chẳng thể khuyên nhủ gì nữa
Con gái người ta ngay cả sống chết cũng chẳng để ý, chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, anh còn muốn cô ấy phải làm sao nữa
Trương Minh, Trương Ngọc đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng
- Đã vậy, Khải Văn, chúng ta cáo biệt thôi, mấy thứ duyên phận này, không thể cưỡng cầu được
Trương Minh nói xong, bước ra ngoài trước tiên
Mặt Trương Khải Văn buồn bã tăm tối, vốn cho rằng gọi ông nội cả và cha mình, hai vị trưởng bối quyền cao chức trọng đến thì có thể khiến Chu gia thỏa hiệp, không ngờ mọi việc lại trở nên như vậy
Gã nhìn Tần Xuyên với ánh mắt phẫn uất, trong mắt gã, Tần Xuyên đã dùng thủ đoạn dơ bẩn dụ dỗ trái tim Chu Phương Tình
Cha con Chu gia cười khổ tiễn người, bọn họ cũng chẳng biết tiếp theo có bị Trương gia trả thù không, chỉ mong đối phương rộng lượng một chút
Đợi người Trương gia đi hết rồi, Tần Xuyên cùng Chu Phương Tình vào phòng cô, cũng chẳng phải muốn làm gì, chẳng qua Chu Phương Tình không kìm được muốn dùng kính lúp để xem cho kỹ hai món đồ cổ này
Cha con Chu gia thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, cười khổ bất đắc dĩ; ánh mắt Chu Phương Ngữ thì phức tạp, như nghẹn trong họng
Phòng riêng của Chu Phương Tình, cô nàng xem liền hai tiếng đồng hồ, đã gần giữa trưa mà vẫn chưa xem đủ
Cô còn kiên nhẫn lật giở sách vở, nghiên cứu vài tư liệu về Trần Hồng Thụ, càng lúc càng tin rằng, đây là bút tích thật
- Thần kỳ quá, bức họa này nghe nói được cất giữ trong bảo tàng lớn, sao lại nằm trong tay anh
Chu Phương Tinh chớp đôi mắt dễ thương hỏi
Tần Xuyên ôm eo cô, cười hì hì nói:
- Trong bảo tàng có bao nhiêu thứ là đồ thật, những món đồ nghệ thuật quý giá trên thế giới, đa phần đều bị những người có quyền có thế giữ riêng, chỉ có đồ giả để trong viện bảo tàng lâu, tự khắc thành đồ thật thôi
- Tốn không ít tiền nhỉ, em cảm thấy quý giá quá, hay tí nữa anh cầm về đi
Chu Phương Tình do dự
Tần Xuyên nhéo nhéo khuôn mặt của cô nàng trong lòng mình,
- Nói ngốc nghếch gì đó, làm gì có chuyện tặng rồi còn cầm về lại
Hơn nữa, em đã tỏ tình với anh rồi, sau này sẽ là người của anh, tặng cho em cũng như tặng người của mình thôi
- Em..
em tỏ tình khi nào?
Chu Phương Tình căng thẳng ngượng ngùng nói lắp
Tần Xuyên cười xấu xa:
- Lúc ở trong rừng em nói gì, “Em chỉ cần anh”..
Hôm nay em còn nói đồ anh tặng em, em đều thích hết..
đây chẳng phải tỏ tình sao
Chu Phương Tình cúi thấp đầu, hai tai đỏ bừng,
- Em đâu có nói..
anh nhớ nhầm rồi
Thấy Chu Phương Tình yêu kiều hơn cả hoa, Tần Xuyên đâu thể nào nhịn được, bắt đầu máy mó chân tay, một bàn tay vuốt ve phía sau lưng cô, một bàn tay khác thì vuốt ve cặp mông của cô
- Tình Nhi, còn nhớ hình ảnh lúc đầu anh châm cứu cho em ở trong phòng này không
- Ừm..
Chu Phương Tình bị sờ đến mức cả người bắt đầu nóng bừng
- Hình như em nằm ở đó đúng không, chúng ta làm lại lần nữa nhé
Tần Xuyên thì thầm bên tai cô
Chu Phương Tình yếu ớt nói:
- Em..
em đâu bệnh đâu, sao anh còn muốn châm cứu cho em
Tần Xuyên nhéo nhéo vòng eo mềm mại của cô, nói:
- Anh không châm cứu cho em, anh chỉ muốn được như trước đây, sờ vào những vị trí kia một chút
- Em không cần
anh bắt nạt người ta
Chu Phương Tình vừa nghĩ đến hình ảnh này, đầu óc choáng váng
Tần Xuyên đâu để ý nhiều như vậy, con gái nói không, nhưng hơn phân nửa là đồng ý, hắn vội bế Chu Phương Tình đang mềm oặt bước sang bên kia, để cô nằm ở đó
Chu Phương Tình giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Tần Xuyên đã đè lên, hôn môi cô
- Ưm!..
Chu Phương Tình cảm thấy hơi thở mình đang bị mùi đàn hương từ miệng Tần Xuyên tấn công, hai tay đánh vào lưng hắn một cách yếu ớt, hai chân thì duỗi ra vì căng thẳng
Trong lúc hai người thân mật đến mức quên mình, ngoài cửa vang lên tiếng ho lạnh lùng trong trẻo
- Khụ khụ
Vì Tần Xuyên quá nhập tâm nên không để ý, Chu Phương Ngữ đã đi đến bên này
Nữ bác sĩ đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng:
- Ăn trưa, ông nội bảo em đến gọi hai người
Tần Xuyên bị cô ấy nhìn thấy nên hơi mất tự nhiên, cười đứng dậy,
- Được, Tình Nhi, chúng ta đi ăn trước đã
mặt Chu Phương Tình đỏ bừng, thở hổn hển, sau khi lau miệng thì đứng dậy đi theo
Nhưng Chu Phương Ngữ kéo chị lại, nói:
- Chị, em muốn nói chuyện với chị
Đồng thời, Chu Phương Ngữ trừng mắt nhìn Tần Xuyên, ý bảo hắn không được nghe lén hai chị em nói chuyện
Tần Xuyên chẳng sợ “cô em vợ” này nói gì, đi đến chỗ dùng cơm trước
Xác định Tần Xuyên đã đi rồi, Chu Phương Ngữ vẻ mặt u oán nói:
- Chị, rốt cuộc chị thích hắn ở điểm nào
Hắn đã kết hôn, nhưng lại còn lăng nhăng, chị biết bên cạnh hắn có bao nhiêu người con gái không
Hơn nữa..
trong số những cô gái đó còn có người rất nguy hiểm
Chu Phương Ngữ nghĩ đến Bạch Dạ ngày đó mình gặp, liền nói thật ân cần:
- Chị, chị tỉnh ngộ đi, hắn trị bệnh cho chị, nhưng chị không cần lấy thân báo đáp
Chị nghĩ đi, lần này ở Colombia chị gặp nguy hiểm, em chạy đi nhờ hắn giúp, hắn chẳng hề đi giúp chị, nếu không phải chị mạng lớn, hắn đã không gặp lại chị rồi
Nghe em gái nói vậy, Chu Phương Tình thầm cười khổ, biết Tần Xuyên bị hiểu lầm, nhưng lại không tiện nói Tần Xuyên đã đến Colombia cứu họ
- Tiểu Ngữ, em không cần lo lắng cho chị, chị biết lựa chọn của mình không sai, chị sẽ không hối hận
Chu Phương Ngữ buồn bực, tức đến mức giậm chân,
- Được
Em không nói nữa
Em thật không hiểu nỗi chị
Chị bị trúng tà của hắn rồi
Nói xong, Chu Phương Ngữ tức giận xoay người bỏ chạy
- Tiểu Ngữ
Em đi đâu vậy?
Chu Phương Tình thầm lo lắng, cảm thấy em gái mình sẽ làm chuyện gì đó cực đoan
Lúc Chu Phương Ngữ chạy đến phòng ăn, Tần Xuyên vừa ngồi xuống, nói chuyện vui vẻ với cha con Chu gia
- Tên háo sắc
tôi hận anh!
Chu Phương Ngữ hốc mắt đỏ hoe hét lên, sau đó chạy ra ngoài không quay đầu lại
Tần Xuyên choáng váng, cảm thấy không thể hiểu nỗi, không phải mình và chị cô ấy yêu nhau rất tốt sao, cho dù cô ấy không đồng ý cũng có cần làm như có thâm thù đại hận như vậy không
- Con bé này
Sao lại bất lịch sự như vậy chứ!
Chu Thanh Sơn ngại ngùng, chỉ nghĩ là con gái nhỏ quan tâm quá nên mới rối loạn, làm ra chuyện thiếu lễ phép như vậy
..
Đêm đó, trong một câu lạc bộ tư nhân ở Bắc Kinh
Trong một phòng bao riêng xa hoa, có một gã thanh niên đẹp trai hơi mệt mọi, đó là Trương Khải Văn
- Haha, Khải Văn đến rồi à
Cậu hẹn tôi, cuối cùng lại đến muộn, phạt ba ly trước đi
Mấy người bạn bắt đầu la hét
Trương Khải Văn cười ượng, không uống rượu vội, mà chào hỏi với một người thanh niên ngồi chính giữa tuổi tác tương đương gã
- Chú họ, cảm ơn đã bớt chút thời gian đến đây, cháu kính chú trước
Trương Khải Văn nâng ly
Người thanh niên này, chính là Sở Vân Tiêu nhị thiếu gia của Sở gia, tuy tuổi tác tương đương với Trương Khải Văn, nhưng bối phận lại cao hơn gã một bậc
Lúc này Sở Vân Tiêu đang ôm một cô gái trẻ ăn mặc hở hang, nghe nói là thạc sĩ một trường đại học nổi tiếng nào đó, nhưng mấy danh hiệu này chẳng qua có để giá trị con người tốt hơn một chút mà thôi
- Cậu tốn tiền mời mấy anh em chúng tôi tới đây chơi, sao tôi lại không tới chứ
Sở Vân Tiêu cười nói:
- Đừng gọi tôi là chú họ, làm như tôi già lắm không bằng ấy
Trương Khải Văn cười gật đầu,
- Được, vậy cứ gọi chú là Vân Tiêu như trước, tôi nhớ là giờ chú có tài sản hơn hai trăm triệu, đúng là đáng kính trọng quá
Nghe thấy con số hai trăm triệu này, mấy cô nàng tiếp khách trong phòng liền sáng mắt lên, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ tính toán
sắc mặt Sở Vân Tiêu rất tốt, hưởng thụ những ánh mắt nịnh nọt này,
- Anh em nhà mình, không ở trong nhà, vứt mấy thứ bối phận gì đó đi
Trương Khải Văn cười ha hả:
- Được, dù sao đã tới đây rồi thì vui là chính, mấy cô nàng ở đây cũng được lắm, lát nữa Vân Tiêu mà thích, tôi bảo ma ma chọn cho vài cô OK
- Được, thằng nhóc, nhà ở tỉnh Thái, làm việc ở Đông Hoa, vậy mà lại biết rõ Bắc Kinh như vậy, xem ra cũng ăn chơi đấy nhỉ
Sở Vân Tiêu cười gian
Trương Khải Văn ngồi xuống, thở dài:
- Chỉ tiếc, chơi bao nhiêu năm như vậy, lúc không muốn chơi nữa, lại bị phụ nữ coi thường, chỉ thích ở cạnh một người đã có vợ mà từ chối tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]