Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 545: Sát thủ can đảm




Vùng Nam Sơn của Bắc Kinh tựa lưng vào vịnh, núi non trùng điệp, tùng bách uốn lượn
Đây là nơi rất nhiều cán bộ kỳ cựu và tướng lĩnh an hưởng tuổi già, người giữ cửa không phải bảo vệ mà là tám mươi ba lộ quân do binh tài tướng mạnh tạo thành
Lúc đầu tám mươi ba lộ quân do tổ tiên nhà họ Sở lập ra, cho đến nay cũng do nhà họ Sở làm tổng chỉ huy, đến đời Sở Thiên Khoát, ngay cả bộ đội quân khu Bắc Kinh cũng do Sở Thiên Khoát thống lĩnh, có thể nói là rất được Thủ trưởng số 1 tín nhiệm
Là nguyên lão tướng quân còn lại duy nhất của nhà họ Sở, khu trang viên của Sở Ly nằm ở một vùng ưu nhã gần khe núi của Nam Sơn
Xe bình thường chỉ có thể lái đến đường Khánh Hòa Uyển ở bên ngoài khu an dưỡng là không thể tiến lại gần hơn
Chỉ có thông qua xe quân đội cho đi mới có thể men theo con đường xi măng uốn lượn đã được xây dựng mấy chục năm, đi qua hai đỉnh núi mà đến nơi
Ngày bình thường con cháu nhà họ Sở gần như không ai dám tới quấy rầy Sở Ly vì ông cụ thích thanh tịnh, cũng chẳng có sở thích con cháu đầy nhà
Ông cho rằng bề dưới nên ở bên ngoài xông pha, cống hiến cho đất nước chứ không phải ở bên cạnh mình
Cộng thêm việc tu vi của Sở Ly càng ngày càng tinh thâm, lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới tông sư, từ đó kéo dài tuổi thọ, đương nhiên càng không muốn có người quấy rầy
Nhưng hôm nay, Sở Thiên Khoát phá lệ đưa Sở Vân Tiêu đến là để bảo vệ tính mạng của con trai, cũng đúng là bất đắc dĩ
Nếu không phải chuyện này chỉ có thể để nội bộ nhà họ Sở biết, không được để lộ ra ngoài thì Sở Thiên Khoát thà đưa con trai đến An ninh quốc gia cũng không đưa đến đây
May mà tin chắc rằng chỉ cần có Sở Ly thì chắc không cần người nào nữa, như vậy cũng đủ bí mật, không đến nỗi bị người ngoài biết chân tướng
Buổi chiều, ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu xuống
Một bình Bích Loa Xuân, một bình hương thơm…
Trong hoa viên một màu xanh mát, trên con đường mòn vắng vẻ, có một chiếc bàn đá bày một ván cờ đen trắng
Ăn cơm trưa xong, Sở Ly cũng không giữ Sở Thiên Khoát ở lại, chỉ bảo người sẽ ở lại đây là Sở Vân Tiêu chơi cờ với mình
đầu tóc Sở Ly bạc trắng, sắc mặt hồng hào, dù trên mặt có không ít nếp nhăn nhưng tinh thần vẫn sung mãn
Trời lạnh như vậy mà ông chỉ mặc áo mỏng màu trắng, quần đơn màu xám, đi đôi giày vải thủ công, không có chút cảm giác già yếu của tuổi già
Ngược lại, người chơi cờ cùng ông ta là Sở Vân Tiêu lại có vẻ không tập trung, còn thỉnh thoảng lại xoa xoa tay vì trời lạnh quá
- Con rồng lớn này của cháu bị ta nhốt lại mà không hề hay biết, tài đánh cờ sao không tiến bộ mà lại thụt lùi so với mấy năm trước thế
Sở Ly nói xong liền đánh thắng ván cờ
Sở Vân Tiêu cười nói một cách xấu hổ:
- Ông nội Tam, cháu ở nước ngoài không hề chơi cờ, hơn nữa tài đánh cờ của ông trước giờ đều rất giỏi, nay ông già nhưng vẫn mạnh mẽ, cháu càng không phải là đối thủ của ông
- Cờ cũng như đời người, dựa vào tích lũy
Dù mấy chục năm không chơi, chỉ cần hiểu nguyên lý của cờ, tinh thần dồi dào thì tất sẽ tiến bộ
- Vân Tiêu, xem ra mấy năm nay cháu không hề có bước tiến bộ nhảy vọt, ngược lại trong lòng có quá nhiều điều vẩn đục không vất đi được, khiến cháu mờ tâm trí
Sở Ly đánh giá không khách sáo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sở Vân Tiêu không cho là đúng, ở trong mắt anh ta, chẳng qua cũng chỉ là chơi ván cờ thôi, lấy đâu ra nhiều điều cần chú ý thế
Nhưng đương nhiên anh ta không dám nói ra, chỉ xấu hổ nói:
- Ông ba nói rất đúng, trải qua chuyện lần này, sau này cháu sẽ kiểm điểm bản thân
Nhưng Sở Ly lại híp mắt nói:
- Ta biết trong lòng cháu không phục nhưng cha cháu đã nói chuyện đã xảy ra với ta
Ông ba khuyên cháu một câu, nếu có thể thoát được chuyện lần này thì sau đó hãy hối cải làm lại cuộc đời, đừng tiếp tục làm những chuyện bỉ ổi này nữa
Bỉ ổi
Sở Vân Tiêu nghe thấy tính từ này, khó tránh khỏi trong lòng không phục, thì thầm:
- Ông ba, cháu chỉ tuyên truyền sự thật ra ngoài, vốn dĩ người phụ nữ đó đã xằng bậy với người đã có vợ, chẳng lẽ chúng không bỉ ổi à
- Đấy là chuyện của người ta, liên quan gì đến cháu
- Nhưng tên họ Tần kia đã lấy Liễu Hàn Yên, đó là người phụ nữ cháu theo đuổi rất nhiều năm
Dựa vào đâu mà hắn chiếm người trong lòng cháu mà còn đi tùy ý chơi những người phụ nữ khác
Sở Vân Tiêu căm giận nói
Sở Ly lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Nói đi nói lại cũng chỉ là cháu thua tiểu tử nhà họ Tần nên mới nghĩ đến việc dùng loại thủ đoạn này
- Đó là vì Liễu Hàn Yên giống những người khác, đều không nhìn rõ bộ mặt thật của thằng đó
Cháu tự nhận mình làm vậy là để vạch trần chuyện xấu xa của nó, không phải làm sai
Sở Vân Tiêu nói
Sở Ly nghiêm mặt nói:
- Nếu cháu chỉ nhằm vào tiểu tử nhà họ Tần, có chứng cứ hẳn hoi thì cũng không có gì đáng trách
Nhưng chuyện giữa đàn ông với nhau thì hãy giải quyết giữa đàn ông với nhau, dựa vào việc làm tổn thương người phụ nữ bị kẹp ở giữa để trả thù riêng thì chỉ có thể chứng minh sự vô dụng của cháu
Bị như vậy răn dạy, mặt Sở Vân Tiêu đỏ lên nhưng trong lòng vẫn khinh thường, trước giờ ở trên thương trường, anh ta luôn tuân theo nguyên tắc không độc không phải đàn ông nhưng cuối cùng cũng không dám phản bác Sở Ly
Nhưng vào lúc này, phía sau mấy cây bạch quả ở ven hoa viên vọng đến một giọng nói
- Hay cho câu “chuyện giữa đàn ông với nhau thì hãy giải quyết giữa đàn ông với nhau”, chỉ tiếc là thằng cháu này hình như vẫn không phục ông
Sở Vân Tiêu hoảng sợ, kinh hoảng đứng dậy kêu to:
- Kẻ nào
Sở Ly cũng nhướng mày, không ngờ ông ta lại không chú ý thấy có người nào đến với khoảng cách gần như vậy, có thể thấy thực lực của người này tuyệt đối không tầm thường
Người bước ra đương nhiên là Tần Xuyên, hắn xuyên qua rừng núi đi đến đây, tránh cửa chính, phi thân xuống đình viện, thậm chí còn không kinh động đến binh sĩ bên ngoài
Dù Sở Ly có tu vi cao thâm thì cũng không phát hiện được tu vi của Tần Xuyên
Mà Sở Vân Tiêu nhìn thấy một gương mặt xa lạ như vậy, cảm thấy khó hiểu, điều này khác với những gì anh ta nghĩ, không ngờ lại “không phải” Tần Xuyên
- Người trẻ tuổi, chẳng lẽ cậu chính là sát thủ gây rắc rối cho cháu trai ta
Tần Xuyên gật gật đầu, dùng giọng nói đã biến đổi nói:
- Sở Lão tướng quân muốn động thủ với tôi hay là để tôi làm thịt anh ta, tiết kiệm chút sức
- Ông ba, cháu đi gọi binh lính, chúng ta bao vây bắt hắn lại
Sở Vân Tiêu không dám lơ là, lập tức định chạy ra ngoài trước
Nhưng Sở Ly lại túm anh ta lại, nhíu mày nói:
- Quay về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cháu bảo binh sĩ đến chỉ tăng thêm thương vong thôi
Nếu ta không bảo vệ được cháu thì dù có tập hợp cả đội quân ở Nam Sơn cũng không bảo vệ được cháu
Sở Vân Tiêu đau khổ, nuốt nuốt yết hầu, đành trốn sau lưng ông cụ
- Người trẻ tuổi
Sở Ly bình tĩnh nói:
- Chuyện này dù cháu trai của ta có điểm sai nhưng tội không đáng chết, chi bằng nói điều kiện khác được không
Tần Xuyên cười cười , tiện tay vẽ một cái, một đường kiếm khí Thanh Liên liền rạch một đường trên cây tùng ở bên cạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sở Ly ánh mắt ngưng tụ, giật mình cảm thán nói:
- Nhanh quá, kiếm khí thật sắc bén, đúng là giang sơn đời nào cũng có người tài
Chẳng sách cậu dám một thân một mình xông tới nơi này
- Cảm ơn Lão tướng quân đã ca ngợi
Tần Xuyên chỉ vào vết rạch trên cây, nói:
- Tôi chỉ muốn nói chuyện này nhìn có vẻ không nghiêm trọng như giết người phóng hỏa nhưng tất cả những gì chúng làm gần như đã rạch một nhát rất sâu vào tâm hồn của cô gái đó, khiến cả đời này cô gái đều phải giữ lại vết sẹo, dù có khép lại cũng không có nghĩa là sẽ xóa được dấu vết
Ánh mắt Sở Ly chợt lóe lên, một lúc lâu sau, ông ta gật đầu nói:
- Cậu nói rất có lý, quả thật có lúc danh tiết của con gái còn hơn cả tính mạng
- Mày cũng không phải Tần Xuyên, mày quản nhiều như vậy làm gì
Sở Vân Tiêu không phục, ở phía sau tức giận hét lớn:
- Mày thích ả đó thì đi mà tìm Tần Xuyên ấy
Tìm bọn tao làm gì
Tần Xuyên mỉm cười:
- Các người nhìn thấy Tần Xuyên bắt cóc cô Chu hay là uy hiếp cô Chu
Giữa hai người họ tâm đầu ý hợp, liên quan gì đến các người
Tần Xuyên không hề làm chuyện gì tổn thương đến cô Chu, kẻ làm tổn thương cô ấy là các người
Tự mình nói đẹp cho mình, Tần Xuyên rất yên tâm thoải mái, dù sao hắn vốn đã giỏi về lĩnh vực này, vì thế hoàn toàn không cần lo lắng
Sở Vân Tiêu oán hận nói:
- Mày xong đời rồi
Dám ra tay ở đây thì đừng hòng ra khỏi Bắc Kinh
Tần Xuyên nhún vai:
- Chuyện này không phải mày nói sao thì là vậy, đúng không Sở Lão tướng quân
Sở Ly cười tủm tỉm gật đầu:
- Chém chém giết giết, chung quy chỉ là hạ sách, người trẻ tuổi, cậu dám chơi một ván cờ trắng đen với tôi không
Nếu cậu thắng thì lão phu sẽ đánh với cậu một trận, nếu cậu thua thì tha cho cháu tôi được không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.