Một khi kiếm quang do Bất Hủ Thanh Liên kiếm khí ngưng tụ mà rơi xuống, thì giống như một cơn mưa sao chổi
Kiếm quang mang theo từng đạo hào quang màu xanh như mộng ảo, kéo theo cái đuôi thật dài, dệt nên một màn sáng chói lọi
Sao băng thật đẹp, nhưng khi sao băng biến thành một thanh kiếm sắc bén, chém sắt như chém bùn, hơn nữa còn điên cuồng rơi xuống đỉnh đầu một người, thì hoàn toàn là ác mộng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong quá trình rơi xuống, Tần Xuyên sớm tập trung vào đám người Thánh giáo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơn mưa kiếm che trời kia trông như lộn xộn, nhưng thật ra lúc sắp rơi xuống đất, nó đã tập trung vào vị trí của ba mươi mấy người kia
Dù khinh công của đám cao thủ này có cao đến đâu, thân pháp có nhanh nhẹn cỡ nào, cũng không thể thoát khỏi phạm vi đuổi giết của những ngôi sao trên trời
Tốc độ rơi xuống của kiếm quang vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, trông như vẫn còn rất cao, nhưng khi rơi xuống thì đã không kịp né tránh nữa
Quan sát kỹ sẽ thấy, do số lượng kiếm quang quá nhiều, khiến cho thị giác của người ta cũng xuất hiện độ lệch, hoàn toàn không có cách nào phân biệt rốt cuộc là thanh kiếm cách mình bao xa
Trong chớp mắt, muốn phán đoán chuẩn xác nhất, hầu như là vô phương, huống chi dù có phán đoán được, cũng không có nghĩa có thể né tránh ở tốc độ rất nhanh
- Phụp
Phụp
Phụp
Kiếm quang xuyên qua đầu, cổ, ngực, chân tay của những tiên thiên võ giả, bất kể xuyên qua vị trí nào, chỉ cần bị rơi trúng, đều không có sức để chống cự
Cảnh giới của Bất Hủ Thanh Liên đã vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người, sức tàn phá của loại kiếm khí này so với Thanh Liên kiếm khí thông thường, giống như đá và trứng mỏng
Chân khí của những võ giả Thánh giáo này hoàn toàn là thùng rỗng kêu to, bị kiếm khí đuổi theo, đánh cho thân thể thủng lỗ chỗ, ngã trong vũng máu
Ba mươi mấy người mới lúc nãy đầy khí thế, bây giờ lập tức chạy tán loạn như một đàn kiến vỡ tổ, không còn hơi sức chống cự
Đám cổ võ giả có mặt đều cảm thấy hả giận, lại hoảng sợ nhìn một mình Tần Xuyên đuổi giết ba mươi mấy tiên thiên võ giả
Nghĩ lại, nếu Tần Xuyên là địch, thì chẳng phải một mình hắn có thể giết chết tất cả mọi người có mặt ở đây sao
Nghĩ như vậy, những võ giả kia đều thật sự cảm nhận được, vì sao người ta lại gọi hắn là “Kiếm Ma”
Nhìn thấy thủ hạ và đệ tử bên cạnh mình đều bị kiếm quang đâm lỗ chỗ như tổ ong, trở thành một đống thịt nát và xương vụn, mắt bọn bốn người Hoa Mãn Nguyệt đều đỏ lên, trong lòng đầy tuyệt vọng
- A
Đồ Thiên Vạn chợt hét thảm, thân pháp gã hơi chậm, cánh tay trái đã bị kiếm quang lướt qua, chặt đứt cánh tay rớt xuống
Gã biết mình không thể né tránh, bèn xoay người lại, định dùng đại đao chặn đám kiếm quang còn lại
Nhưng khi đao của gã vừa chạm phải kiếm quang, lại như một miếng băng mỏng bị một tảng đá đánh xuyên qua, sau một tiếng “Bốp’ vỡ vụn, mười mấy đạo kiếm quang liền xuyên qua người gã
Đồ Thiên Vạn có thực lực cao cấp tiên thiên, đao ý đủ sức đối chiến với Cơ Vô Danh, nhưng chỉ trong vài giây, đã bị chém thành một đống thịt vụn
Kiếm Bào cũng hết sức chật vật, vung thanh khảm đao trong tay, định xuất ra một lượng lớn Mộ Ải kiếm ý như sương mù, nhằm ngăn cản Tần Xuyên đuổi giết
Nhưng Tần Xuyên không thèm nhìn, hơn trăm thanh kiếm quang cứ lao thẳng vào đám sương mù kia, như máy bay oanh tạc kiểu rải thảm, chẳng những mạnh mẽ đánh nát thanh khảm đao của Kiếm Bào, mà còn chặt đứt tứ chi của gã, một kiếm xuyên qua đầu gã, lập tức lấy mạng gã
Cơ Vô Danh và Tiêu Mộ Hàn nhìn hai cao thủ đánh ngang tay với mình, chỉ trong thoáng chốc đã chết không toàn thây, không khỏi thấy lạnh toát sau lưng
Cơ Vô Danh bị một chiêu kiếm ý kinh thiên động địa kia làm cho khiếp sợ
Y chợt tỉnh ngộ, mình thật là ngu xuẩn...Từ đầu tới cuối, trong mắt Tần Xuyên, mình chỉ là một thứ tôm tép nhãi nhép
Mộ Tiêu Hàn lại nhìn cơn mưa kiếm đầy trời kia với vẻ hết sức cuồng nhiệt và kích động...
Khổ Hải – phản đồ của Thanh Long tự hiểu rõ địa hình vùng phụ cận, ý nghĩ đầu tiên của ông ta là nấp vào dưới đáy một con sư tử đá cực lớn, nhưng khi ông ta vừa núp xuống, lập tức phát hiện sư tử đá đã bị kiếm quang chém xuống một nhát, liền bị vỡ thành nhiều mảnh
Ông ta định dùng Bất Diệt Kim Thân ngăn cản kiếm quang, nhưng tu vi Bất Diệt Kim Thân của ông ta cứ như của một người mơi nhập môn, hoàn toàn không dùng được, hàng trăm kiếm quang vừa tập trung trên người ông ta, lập tức dễ dàng xuyên tim ông ta
Hoa Mãn Nguyệt có khinh công cao nhất, bà ta biết muốn chạy ra khỏi phạm vi đám biển sao mưa kiếm này, là chuyện viển vông, liền làm điều ngược lại, đó là lao về phía đám Liễu Hàn Yên
Chỉ cần bà ta có thể bắt được một con tin, bà ta sẽ có cơ hội sống sót
Nhưng bà ta không nhận ra một điều: những người mà Tần Xuyên không dùng mưa kiếm tấn công, không có nghĩa là trên đầu họ không có kiếm
Kiếm quang vẫn lơ lửng trên đầu họ, trước khi Hoa Mãn Nguyệt tiếp cận được mọi người, lập tức rơi xuống, ngăn trước mặt bà ta
Trong thoáng chốc, Hoa Mãn Nguyệt bị kiếm vây xung quanh, bất kể khinh công của bà ta cao tới đâu, cũng không thể lui lại được nữa
- Kiếm Ma
Ngươi cũng sẽ không gặp được kết quả tốt đâu
Hự
A
Hoa Mãn Nguyệt kêu lên the thé đầy thảm thiết, hơn trăm thanh kiếm quang đã xuyên thủng thân thể bà ta, ngay cả mảnh lụa đen trên mặt bà ta cũng bị đâm thủng, lộ ra một khuôn mặt bị phá hủy
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả cao thủ Thánh giáo có mặt đều bị tiêu diệt
Sau khi xác định không có cá lọt lưới, Tần Xuyên lại phóng mấy chục thanh kiếm quang bay về phía xa xa sau núi
Làm xong mọi việc, rốt cuộc hắn không chống đỡ nổi nữa
Một cơn mệt mỏi không gì sánh nổi chợt xuất hiện, sau khi thu kiếm ý Bất Hủ Thanh Liên lại, từ trên cao, Tần Xuyên cũng rơi xuống đất như mấy trăm thanh kiếm kia
- Tần Xuyên
- Anh rể
Đám Liễu Hàn Yên, Liễu Tiên Tiên...vội vàng chạy tới giữa sân, đỡ Tần Xuyên ra khỏi đống kiếm
Nhưng Liễu Hàn Yên phát hiện, Tần Xuyên đã sớm hôn mê, cả người hắn đầy máu, ngoại trừ máu từ ngũ quan chảy ra, một số kinh mạch bị tổn thương cũng chảy máu, thậm chí một số nơi bị tím bầm
Liễu Hàn Yên nhớ lại, khi cô bị huy chương Hải Thần ảnh hưởng, Tần Xuyên bị thương đến mức không còn hơi thở, may mắn là lần này hắn vẫn còn thở, chỉ là thân thể tổn thương nghiêm trọng, hẳn là do tu vi của hắn tiến bộ hơn trước
- Anh rể, anh rể
Anh đừng chết, hu hu...Chị, sao anh rể chảy máu nhiều như vậy
Liễu Tiên Tiên vừa kêu khóc vừa hỏi, Tần Cầm đứng bên cạnh, sợ tới mức không nói nên lời
Vẻ mặt bình tĩnh, Liễu Hàn Yên an ủi:
- Đừng lo, anh ấy sẽ khá hơn..
Lúc này, khuôn mặt đám lãnh đạo cao cấp Long Hải Hiên và Tống Bảo Khôn lộ vẻ hết sức phức tạp, đưa mắt nhìn nhau trao đổi
Đột nhiên, Tống Bảo Khôn quay lại ra lệnh cho một thân binh ở phía sau
Người lính kia sững sờ, tuy nhiên sau một lúc do dự, vẫn tuân theo mệnh lệnh, rút khẩu súng lục bên hông ra, lặng lẽ nhắm vào Tần Xuyên đang hôn mê..
- Này
Làm cái gì vậy!
Trong lúc người lính kia chuẩn bị nổ súng bắn vào đầu Tần Xuyên, đột nhiên một bóng người khôi ngô chắn ngang trước mặt y
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơ Vô Danh luôn để ý đến hành động của mọi người, lúc này hung dữ chất vấn:
- Các người lại đối xử với người vừa cứu mạng mình như vậy sao?
Có tin là ông đây sẽ vặn đầu các người xuống không?
Do trong lòng lo lắng, vừa rồi Liễu Hàn Yên không chú ý, quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt cô lập tức sa sầm
- Các vị thủ trưởng, chồng tôi vừa cứu tất cả mọi người ở đây, cho dù anh ấy là Kiếm Ma, cho dù anh ấy đã giết một số người, nhưng cũng nên lấy công mà bù tội, các vị nhất định phải tuyệt tình như vậy ư!
Liễu Hàn Yên hỏi, ánh mắt lóe ra hơi lạnh thấu xương
Cô nhớ lại trước đó Tần Xuyên đã nói với mình, muốn cô bất kể việc gì xảy ra, đều phải tự bảo trọng, tiếp tục sống sót...Rõ ràng là Tần Xuyên dự đoán, một khi hắn ngã xuống, đám người kia rất có thể sẽ nhân cơ hội mà giết hắn
Rất không may, dự đoán của hắn là chính xác
Liễu Tiên Tiên và Tần Cầm tức giận nhìn đám người của quân đội, tuy người của Tần gia và Liễu gia không thể làm gì được, nhưng lòng đầy căm phẫn, tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng
- Không ai được phép đụng tới con cháu Tần gia chúng tôi
Tần Minh khàn giọng quát to, lo lắng đến mức nước mắt rơi đầy mặt, đối với họ, Tần Xuyên đã không còn chỉ là một con cháu bình thường của Tần gia, mà là hy vọng và niềm kiêu hãnh của Tần gia
Nhưng mắt Cơ Vạn Lý lại lóe lên vẻ tàn độc, gọi:
- Vô Danh
Các thủ trưởng làm như vậy là suy nghĩ vì đại cục, loại người nguy hiểm này không nên sống ở trên đời, mau tránh ra
- Ài, Cơ Vô Danh, tuy Tần Xuyên đã cứu chúng ta, nhưng cậu cũng thấy rồi đó, hắn là Kiếm Ma, một kẻ sát nhân biến thái quen thói giết người
Hắn bất chấp pháp luật, tàn sát bừa bãi ở hải ngoại, cậu có biết nếu tin này truyền ra, sẽ có bao nhiêu người làm áp lực với Hoa Hạ chúng ta
Cậu cho rằng Nhật Bản sẽ từ bỏ ý đồ sao
Hắn là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể gây tai họa cho người dân Hoa Hạ
Long Hải Hiên khuyên nhủ
- Đúng vậy, trước việc quốc gia đại sự, một số ân oán đạo đức nhỏ nhặt cũng có thể gạt qua một bên
Nhân lúc hắn còn chưa hồi phục, nếu lúc này mà không giết hắn, thì sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn
Tống Bảo Khôn cũng nói
Cơ Vô Danh bật cười, không hề có ý tránh ra, y cũng không thèm nói tiếp
Mộ Tiêu Hàn và Tô Hoan Hoan cũng đã đi tới, chắn trước mặt Tần Xuyên, ý tứ rất rõ ràng, bọn họ không dám mạo phạm thủ trưởng của mình, nhưng cũng sẽ không cho phép ai bắn chết Tần Xuyên
Nghe lời nói của mấy người kia, Liễu Hàn Yên lộ vẻ khó tin
Cô không dám tưởng tượng, chính mình đã từng ở tiền tuyến bán mạng cho mấy người này mấy năm trời
Cô ngẩng lên nhìn mấy lãnh đạo, phát ra tiếng cười lạnh hiếm thấy:
- Ha ha...Các người xem lại lương tâm của mình đi, các người có thật sự cảm thấy, đó là lời nói của con người có thể nói ra ư
Hay nói cách khác, lương tâm của các người đã bị chó ăn hết rồi!