Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 594: Luận kiếm trên Lục La




Tần Xuyên không nhịn được ngạc nhiên hỏi:
- Kim Thiền pháp sư… Ông cùng Kiếm Si tiền bối hình như khá thân thiết, ông gọi ông ấy là Tiểu Hải, vậy ông gọi Lăng Vân sư thái là gì
Liễu Hàn Yên không nhịn được quay sang trừng mắt nhìn người đàn ông, cô không muốn để hình tượng của sư phụ trong lòng mình bị phá hủy
Kim Thiền pháp sư có chút tiếc nuối
- Lăng Vân… Cũng có thể là tuổi tác của bọn tôi không tương đồng, bà ấy lại là nữ, nên cũng không hay lui tới, mà hình như bà ấy không dùng điện thoại di động hay gì đó nên để liên lạc với bà ấy cũng sẽ khá là tốn sức
À mà đúng rồi, chẳng phải cậu cũng đã cưới được đồ đệ bảo bối của bà ấy hay sao
Sao lại còn hỏi bần tăng như vậy
Tần Xuyên nhìn cô gái bên cạnh mình, ngượng ngùng cười cười
- À mà lúc nãy cậu mới nhắc đến thần vật kia, bần tăng quả thật cũng không rõ tình hình cho lắm, Vô Danh mặc dù là đệ tử của bần tăng nhưng nó có ý định tu luyện như thế nào thì đó là chuyện của nó
Kim Thiền pháp sư nói
Tần Xuyên gật đầu, thật ra thì hắn cũng cảm nhận được, Cơ Vô Danh nhất định sẽ không chịu đồng ý tiếp nhận sự trợ giúp của người ngoài để tăng thực lực, với tính cách của anh ta thì nhất định sẽ dựa vào chính bản thân mình khổ tu mà lên
- Đúng rồi, còn cái tên Mộ Tiêu Hàn kia, lần trước chẳng phải đã nói là sẽ trở về rồi sao, nhưng hình như lần này lại không thể nhịn nổi nữa hay sao mà lại chạy tới đây nữa thế không biết
Chắc cũng chỉ là vì muốn gặp cậu một lần thôi, Tần thí chủ, trước khi cậu rời khỏi bản tự thì hy vọng cậu có thể đi gặp nó một chuyến
Kim Thiền pháp sư cười nói:
- Đều là kiếm khách cả, hẳn là nó cũng muốn gặp cậu để thỉnh giáo một chút
Tần Xuyên sửng sốt
- Pháp sư, ý ông nói là, bọn tôi có thể xuống núi
Kim Thiền cười ha ha nói:
- Hai người cũng không phải là phạm nhân, chỉ là ở đây dưỡng thương thôi mà, tin đồn hiện tại cũng đã nhạt đi không ít rồi, đương nhiên hai người có thể xuống núi
Hơn thế nữa cũng sắp đến Tết rồi còn gì, không phải Đại Gia Tộc như các người đều có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết sao
Tần Xuyên nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, đây hình như là cái Tết đầu tiên của hắn sau khi trở về Tần gia, chính vì vậy bản thân hắn cũng thấy có chút chờ mong
Hai người cũng chẳng có hành lý gì cả, một khi đã quyết định xuống núi thì có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào
Chỉ có điểu trước khi xuống núi, Tần Xuyên vẫn phải đồng ý gặp mặt Mộ Tiêu Hàn một lần, dù sao thì hắn cũng nghe Liễu Hàn Yên nói Mộ Tiêu Hàn này cũng là một chính nhân quân tử, ngày hôm đó anh ta đã bất chấp cả tính mạng của mình để đứng về phía hắn
Người như vậy, Tần Xuyên cũng vui lòng kết giao cùng
Sau khi cả nhà Kim Thiền pháp sư rời khỏi không lâu thì Mộ Tiêu Hàn liền đến, còn có thêm một người cùng đến nữa, đó là Lăng Lạc Tuyết
Tần Xuyên vốn còn muốn đi tìm cô để hỏi rõ ngọn nguồn sự việc không ngờ lần này Lăng Lạc Tuyết lại tự mình tới đây, còn gì tốt hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Anh Tần, xem ra anh cũng đã khôi phục lại không ít, tảng đá trong lòng Tiêu Hàn cũng buông xuống được rồi
Mộ Tiêu Hàn có chút vui mừng nói
Lăng Lạc Tuyết thì lại tỏ thái độ buồn bực không lên tiếng, nhìn vào Tần Xuyên, vẻ mặt cô vô cùng phức tạp
Tần Xuyên cười nói:
- Cảm ơn anh hôm đó đã đứng ra giúp tôi, tôi biết đây cũng không phải là lựa chọn dễ dàng gì
- À…
Mộ Tiêu Hàn tiêu sái lắc đầu nói:
- Lời này của anh như vậy là không đúng rồi, rõ ràng anh Tần có thể tự mình thoát thân nhưng lại muốn dùng an nguy của chính mình để cứu vãn tính mạng của tất cả mọi người, đây mới chính là hành vi của bậc Đại Anh Hùng
Tần Xuyên mặt cũng không đỏ, cười hì hì nói:
- Tôi càng nhìn anh càng thấy thuận mắt, nói chuyện rất thật, nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì sao
Mộ Tiêu Hàn chắp tay nói:
- Kỳ thật lần này Tiêu Hàn tới đây là có hai chuyện, thứ nhất là muốn chính thức được kết giao bạn bè với anh Tần, nếu như anh Tần có thể nể mặt tại hạ
- Không thành vấn đề, anh cứ gọi tôi là Tần Xuyên đi, còn tôi… Tôi thì gọi là là là gì đây
Tiểu Hàn
Hàn Hàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- À
Mộ Tiêu Hàn cười cứng ngắc
- Cảm ơn Tần Xuyên huynh, anh chỉ cần gọi tôi một tiếng Tiêu Hàn là được rồi
- Được rồi, vậy còn chuyện thứ hai là gì
Sắc mặt Mộ Tiêu Hàn nghiêm túc, nói:
- Chuyện thứ hai là tôi muốn thỉnh giáo Tần Xuyên huynh một chút về cảnh giới kiếm ý của anh, rốt cuộc thì là cấp độ gì vậy ạ
Nghe Gia sư nói kiếm ý được phân ra làm bốn tầng cấp là thật sao
Vừa nghe thấy bọn họ định thảo luận về vấn đề võ học cao thâm, kiếm ý gì đó, Liễu Hàn Yên đang ngồi bên cạnh liền đứng lên nói:
- Có cần em tránh đi chỗ khác không
Dù sao thì những thứ này quá mức huyền diệu, Liễu Hàn Yên cũng không muốn nghe mấy thứ thần bí như thế này
Tần Xuyên kéo cô ngồi xuống:
- Tránh đi làm gì
Cái này có cái gì không thể nghe đâu
Em muốn nghe cái gì anh lúc nào cũng có thể nói cho em biết… Cũng không phải là cái gì hiếm có khó tìm, nghe thì cứ nghe, lĩnh ngộ được thì cứ lĩnh ngộ
Nói xong, Tần Xuyên lại quay sang hỏi Mộ Tiêu Hàn:
- Sư phụ của các anh nói có những cảnh giới nào
Mộ Tiêu Hàn tỉ mỉ nói:
- Cảnh giới thứ nhất, chính là kiếm khách mới nhập đạo, mới có được kiếm ý, nên được gọi là “ Nhân Kiếm”, chủ đạo là dựa vào ý thức của kiếm khách, tuy nhiên để có được kiếm khí thì vẫn phải không được rời khỏi binh khí trên tay
Đại đa số kiếm khách cho đến cuối đời cũng chỉ luyện được đến cảnh giới này mà thôi
Cảnh giới thứ hai chính là Trời và người hợp nhất, được gọi là “Thiên Kiếm”, dựa vào sự lĩnh ngộ về thiên địa vạn vật của kiếm khách
Kiếm khí cũng sẽ trở nên thay đổi bất định, mặc dù trong tay không có kiếm nhưng thiên địa vạn vật trong thiên hạ đều có thể trở thành kiếm, lá cây hay cánh hoa cũng đều có thể đả thương người khác
Sư phụ tôi nói, ngay cả chính người cũng chưa thể đột phá được đến cảnh giới này
Còn cảnh giới thứ ba chính là cảnh giới hư không mờ mịt
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật chó cỏ, thế gian đều là hư không, được gọi là “Vô Kiếm”
Đạt được đến cảnh giới này, mọi vật đều trở thành phù vân
Nhưng có âm thì sẽ có dương, có chính thì tất sẽ có phản
Nói cách khác tức là chỉ cần trong tay có kiếm liền có thể dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa…
Gia sư từng nói, nghe nói trong lịch sử của phái Thần Kiếm từng có tiền bối đạt được đến cảnh giới thứ ba, nhưng đây cũng chỉ là trong truyền thuyết, không hề có ghi chép nào chứng minh chuyện này cả…
Cuối cùng là cảnh giới thứ tư, đây chính là “Thần Kiếm” trong truyền thuyết, đại đạo vô hình, đạo diệc vĩnh hằng, kiếm ý thông thần, vượt ngoài cửu trọng thiên… Đây là loại cảnh giới mà không thể dùng loại từ ngữ nào có thể hình dung ra được, kiếm rốt cuộc là cái gì và cuối cùng là kiếm hay không là kiếm thì không ai có thể nói ra được
Gia sư nói, cảnh giới này là thật hay giả thì còn chưa rõ…
Nghe Mộ Tiêu Hàn nói xong, Tần Xuyên vẫn một mực yên lặng gật đầu, suy nghĩ
- Tần Xuyên huynh, theo tôi thì việc phân chia cảnh giới của kiếm ý cũng chỉ là do các cao nhân của phái Thần Kiếm truyền miệng nhau, nhưng dù sao thì kiếm ý cũng là thứ vô cùng huyễn hoặc, thần bí cùng khó hiểu, không biết Tần Xuyên huynh thấy thế nào
Mộ Tiêu Hàn tha thiết chờ đợi câu trả lời của Tần Xuyên
Tần Xuyên trầm ngâm một lát rồi thở dài nói:
- Thật ra thì… trước khi anh hỏi tôi về vấn đề này thì tôi cũng chưa từng tổng kết cụ thể về những cái này bao giờ, cảnh giới kiếm ý…
Bởi vì sư phụ từng nói với tôi rằng kiếm ý cũng giống như vân tay, tướng mạo của con người vậy, một nghìn kiếm khách thì sẽ có một nghìn loại kiếm khí khác nhau
Mỗi người đều có một phương thức lĩnh ngộ khác nhau nên sẽ có những khác biệt nhất định
Nhưng sau khi nghe anh nói xong thì tôi cũng có thể đưa ra một vài kết luận cho anh, quá trình mà tôi lĩnh ngộ kiếm ý trước kia…
- Hả
Mời nói
Không chỉ có Mộ Tiêu Hàn mà cả hai cô gái cũng phải nín thở, tập trung suy nghĩ để nghe
Với tư cách là người học võ thì ai cũng sẽ hiếu kỳ muốn biết Tần Xuyên làm sao để có thể thi triển loại kiếm ý kinh thiên động địa như vậy
Tần Xuyên dựng thẳng ngón tay lên, nói:
- Anh nói về loại cảnh giới thứ nhất, đơn giản chỉ có một chữ “Quên”, quên chiêu, quên kiếm, quên khí, vứt bỏ tất cả kiếm chiêu, kiếm, khí, chỉ khi như vậy thì kiếm trong tay mới có thể chân chính cùng kiếm khách hòa làm một thể
Cảnh giới thứ hai, cũng chỉ có một chữ “Quên”, chỉ có điều lần này là quên bản thân mình, quên đất, quên trời, để kiếm khách cùng trời đất hòa thành một thể
Chính vì vậy sẽ có thể không cần bất kỳ loại binh khí nào, thiên hạ vạn vật đều có thể làm kiếm
Còn loại cảnh giới thứ ba là “Vô Kiếm” tức là phải tìm được thanh kiếm chân chính ở trong lòng mình, loại này thì là chữ “Có”, có kiếm, có trời, có mình… Có thể khiến cho kiếm là kiếm của mình, trời đất là trời đất của mình, thì bản thân mình mới chính là mình…
Vẻ mặt Mộ Tiêu Hàn cùng Lăng Lạc Tuyết đều xuất thần, lâm vào trầm tư
Tần Xuyên nói vô cùng tỉ mỉ, hắn chia nhỏ ba loại cảnh giới đầu tiên thành chín cảnh giới, mặc dù hắn nói vô cùng đơn giản nhưng để làm được như vậy thì lại vô cùng gian nan
Bất kì ai cũng là con người tồn tại giữa trời đất, muốn quên trời đất, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy
Mà để tìm được trời đất của chính mình lại càng muôn vàn khó khăn hơn
- Vậy… còn loại Thần Kiếm thứ tư
Liễu Hàn Yên không phải khách nên cũng không quá xuất thần, ngược lại chỉ tò mỏ hỏi một câu
Tần Xuyên bất đắc dĩ giang tay ra, nói:
- Cái này… thì anh cũng không biết phải nói thế nào nữa, bởi chính anh cũng chẳng có chút manh mối nào về nó cả
Lời này của hắn vừa nói ra khiến cho cả Mộ Tiêu Hàn cùng Lăng Lạc Tuyết đều vô cùng kinh ngạc
- Tần Xuyên huynh, anh nói… Anh còn chưa lĩnh ngộ được “Thần Kiếm” chẳng lẽ là anh đã đạt được đến cảnh giới “Vô Kiếm” trong truyền thuyết, đã tìm được trời đất cho mình rồi hay sao
Mộ Tiêu Hàn chấn động trực tiếp đứng dậy hỏi
Tần Xuyên xoay tròn tròng mắt nghĩ nghĩ rồi tỏ vẻ xin lỗi lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết nữa bởi vì cảnh giới kiếm ý của tôi cao hơn tu vi của tôi rất nhiều
Hiện tại tôi… ừm cũng giống như trên đầu treo một cái bánh nước, tôi nhảy lên miễn cưỡng thè đầu lưỡi ra liếm cũng chỉ nếm được một chút hương vị của cái bánh đó, nhưng lại không thể cầm cái bánh trong tay cắn từng miếng để thưởng thức hết nó được
Có khả năng chỉ có thể đợi đến khi tu vi của tôi có thể sánh ngang với cảnh giới kiếm ý của tôi thì khi đó tôi mới có thể lĩnh hội được nó rốt cuộc là cảnh giới gì
Mặc dù không hiểu vì sao lần nào Tần Xuyên cũng phải dùng hình ảnh chiếc bánh nướng để làm ví dụ nhưng Mộ Tiêu Hàn cùng Lăng Lạc Tuyết cũng hiểu được một điều rằng Tần Xuyên thật sự đã đạt được đến cảnh giới mà sự phụ Dược Thương Hải của bọn họ không thể nào đạt đến được
Thật ra thì chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu được dù sao thì kiếm ý Thanh Liên bất hủ mà Tần Xuyên sử dụng cho dù Dược Thương Hải cũng không thể nào xuất ra được
- Lời vàng ý ngọc của Tần Xuyên huynh, Tiêu Hàn xin ghi tạc trong lòng, đã có Tần Xuyên huynh làm ngọn đèn sáng chỉ đường dẫn lối, Tiêu Hàn càng thêm khát vọng trong tương lai tôi cũng có thể đạt được đến cảnh giới “Vô Kiếm”, đến lúc đó kính xin Tần Xuyên huynh chỉ giáo thêm
Mộ Tiêu Hàn tràn đầy ý chí chiến đấu nói
Tần Xuyên vỗ vai anh ta, nói:
- Cố gắng lên, Tiêu Hàn huynh, mặc dù cả đời này anh có cố gắng muốn đẹp trai hơn tôi thì cũng chắc chắn sẽ không có cơ hội nhưng kiếm ý thắng tôi thì rất có khả năng đấy
Ai ngờ hắn vừa mới mở miệng nói ra, Lăng Lạc Tuyết vẫn im lặng nãy giờ lại hừ một tiếng:
- Vẫn không biết xấu hổ như vậy… Liễu Hàn Yên sao cô không quản lý chồng mình cho tốt đi hả
Liễu Hàn Yên không hề phản ứng nhưng ngược lại Tần Xuyên lại vô cùng vui vẻ, nói:
- Ha ha, Tiểu Tuyết Nhi, cuối cùng thì cô cũng chịu chủ động giao lưu với tôi rồi, nhân cơ hội này, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thì tôi đã làm gì
Tại sao lại nghe Tiêu Hàn huynh nói cô muốn đánh thắng tôi
Rốt cuộc thì lý do là gì
- Sư huynh
Sao anh lại đi nói lung tung với hắn chứ
Lăng Lạc Tuyết có chút tức giận, xấu hổ thở phì phì nói
Vẻ mặt Mộ Tiêu Hàn vô cùng bất đắc dĩ, nói:
- Sư muội, em có lời gì muốn nói thì có thể nhân cơ hội hôm nay tới nói cho Tần Xuyên huynh biết, sư huynh thật sự là không đành lòng nhìn em tự tra tấn mình ở hồ Thiên Kiếm mãi như vậy
Lăng Lạc Tuyết cắn răng, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Tần Xuyên kéo hắn tới gian phòng trong ngọn núi Lục La
- Liễu Hàn Yên
Cho tôi mượn chồng cô năm phút
Tần Xuyên hét lên:
- Năm phút!
Khả năng của tôi làm sao lại chỉ có năm phút được chứ!
Cô đừng có mà xem thường người khác…
- Câm miệng
Bà đây không thèm cùng anh… Đi mau lên
Nhanh lên
Lăng Lạc Tuyết cũng không muốn giải thích nhiều, sau khi lôi kéo Tần Xuyên vào trong phòng liền trực tiếp dùng sức đóng sầm cửa lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.