Thật sự Bạch Dạ không dám phản kháng, lần này cô ngã xuống, khóe miệng rỉ máu
- Tinh nhuệ của ba đường Ngự Kiếm, Cuồng Đao, Thần Phong mai phục quanh Thanh Long Tự, tại đại hội Chân Long lần này đáng lẽ ra không nên có chút sơ hở nào
Thánh Giáo chúng ta đã về Hoa Hạ và nổ một quả pháo lớn
Bỗng nhiên trên đường nhảy ra một Kiếm Ma hại chúng ta tổn thất mất hơn ba mươi võ giả Tiên Thiên, đã thành trò cười khắp thiên hạ
Ngay cả những kẻ ngoài trang viên hải ngoại cũng cười chê
Nếu như vậy năm sáu lần, chẳng phải các huyết mạch mà Thánh Giáo chúng ta vẫn gìn giữ ở Hoa Hạ sẽ hầu như không còn sao
Kiếm Ma hả
Đáng lẽ mày phải chú ý đến nó chứ
Mày có biết sự thất trách của mày gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào không
- Teresa mắng
Freyja thấy vậy vội quỳ rạp xuống khẩn cầu:
- Giáo chủ, xin bớt giận
Thật sự là không thể đoán định được thực lực của Kiếm Ma
Ngay cả Tông sư Hắc La Sát hắn cũng có thể áp chế dễ dàng, với thực lực của chúng thuộc hạ, không thể hiểu được toàn bộ thực lực của hắn
Hơn nữa, lần này, vì đột nhiên xuất hiện một Vong giả Cơ Vô Song, gây náo loạn tách chủ nhân và Kiếm Ma, Kiếm Ma cũng đã tạm thời tới đại hội Chân Long, thực sự chủ nhân không thể biết được tất cả…
Sắc mặt Teresa biến đổi, trầm lặng nhìn Bạch Dạ co quắp dưới đất, cười lạnh:
- Sao nào
Freyja còn giải thích thay mày đó
Chính mày không muốn thanh minh cho mình sao
Bạch Dạ ngẩng đầu, sắc mặt vẫn không đổi:
- Mạng của con là Giáo chủ ban cho
Cho dù Giáo chủ có đánh chết, con cũng không thể nói gì hơn
Teresa giận quá mà cười:
- Ha ha…
Còn muốn giả vờ giả vịt với tao hả
Yên tâm, có phải chết cũng sẽ không bắt mày chết bây giờ
Nuôi mày lớn như vậy rồi, cho mày làm Thánh Nữ, cho dù có coi là một con cờ cũng phải sử dụng cho hết khả năng
Sứ mạng của mày còn lâu mới hoàn thành
Hai mắt Bạch Hạ hơi hồng lên:
- Con…Đối với người, thật sự con chỉ là một con cờ sao
Teresa hừ nhẹ:
- Dĩ nhiên không phải
Ngoài là một con cờ, mày còn là con gái của tao
Nhưng mà, tên là gì không quan trọng, quan trọng là xem mày có thể làm gì cho tao…
Ánh mắt Bạch Hạ hơi tối đi, cô lặng lẽ đứng dậy:
- Con hiểu rồi
Nếu con nói với người rằng con đã tìm được nơi Tần Xuyên cất giấu hai món thần vật kia, đều chôn trong hoa viên nơi Tần Xuyên ở, người cảm thấy thành quả này thế nào
- Cái gì
Sắc mặt Terasa tươi vui hẳn lên:
- Hai món thần vật
Một mình Kiếm Ma giữ hai món thần vật
Nàng gật đầu:
- Đúng vậy
Hắn đã lấy được món của đồng minh Úc Kim Hương
Hai mắt Teresa lấp lánh, đi qua đi lại mấy bước, vừa đi vừa nói:
- Con tranh thủ lúc hắn không có ở đây, vụng trộm lấy hai món thần vật kia cho ta
Không được để lộ dấu chân
Chỉ cần làm thành, cho dù kế hoạch ở đại hội Chân Long của chúng ta thất bại cũng sẽ đặc xá cho con vô tội
Bạch Dạ nheo mắt, rất tò mò hỏi:
- Thần vật…thật sự quan trọng vậy sao
Là vì truyền thuyết “Tinh Chi Bỉ Ngạn” kia sao
Nếu đã là truyền thuyết, chẳng phải tất cả những gì chúng ta đã làm là phí hoài sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Cho dù là truyền thuyết
Cho dù không có cách nào xác minh
Cũng phải liều
Bằng bất cứ giá nào
Bởi vì, chỉ cần có một phần vạn khả năng thành công, cũng đã xứng đáng rồi
Teresa chém đinh chặt sắt
Bạch Dạ thở dài:
- Thật sự “Tình Chi Bỉ Ngại” là mấu chốt quan trọng vậy sao
- Mấu chốt
Dường như vừa nghe được điều gì đó cực kỳ vớ vẩn, Teresa cười nhạo:
- Con gái của ta, con quá ngây thơ rồi… Con cho rằng, bảo bối có thể khiến cho Thánh giáo chúng ta chịu trả bất cứ giá nào, thậm chí suýt chút nữa là diệt vong chỉ đơn thuần là mấu chốt thôi sao
Hai mắt bà ta như bùng lửa, siết chặt nắm tay nói:
- Chúa tể vòng quay thời gian, khống chế vĩnh hằng huyền bí, có được Tinh Chi Bỉ Ngạn…là có được hết tất thảy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rời thành phố Đông Hoa một thời gian, khi quay trở về thành thị quen thuộc này, tuy không khí không thể bằng trên đỉnh Lục La nhưng Tần Xuyên vẫn cảm thấy thân thiết
Từ giờ đến Tết chẳng còn mấy ngày, hắn đang nghĩ, trước Tết, thế nào cũng phải tìm được cái tai họa ngầm Cơ Vô Song, cũng để cho những người phụ nữ của mình có thể trải qua cái Tết vui vẻ yên tâm
Chỉ tiếc, hệ thống tiên tri vẫn không có được tin tức gì của Cơ Vô Song, cũng không biết là y đã trốn đi, hay vì tác dụng phụ của Vong giả mà y đã chết ở đâu rồi
Nhưng, rõ ràng sau khi biết mình không phải đối thủ, chắc chắn y sẽ không tới trực tiếp tìm thù, muốn trả thù, nhất định sẽ đánh lén
Cho nên, Tần Xuyên để cho các nữ nhân có thể quay về Đông Hoa lần lượt quay về hết, hơn nữa, cũng sẽ không ở đâu ngoài nơi ở của Bạch Dạ ở Bách Hải Sơn Trang
Bởi như vậy, cũng dễ dàng cho hắn tận hết khả năng bảo vệ các nàng hơn
Đương nhiên, hắn cũng không phải kẻ thích bị động
Sau khi suy nghĩ cân nhắc hai ngày, hắn đã nghĩ rằng, thân phận của mình đã công khai rồi, dứt khoát đi, hoặc không làm, hoặc làm thì làm cho xong, “tiếp xúc trực tiếp” với một người của Bộ An ninh Quốc gia
Tần Xuyên liên lạc với Tống Bảo Khôn, nói với ông ta rằng Cơ Vô Song đã biến thành Vong giả, có ý định trả thù
Mặc dù mục tiêu cừu hận lớn nhất của Cơ Vô Song là mình, nhưng dù sao y cũng đã bị quân đội vứt bỏ, cho nên, biết trước y sẽ đến báo thù, mấy người Tống Bảo Khôn sẽ cẩn trọng hơn
Sắp hết năm, nếu là vì một cái xác không hồn điên cuồng mà làm biết bao nhiêu dân chúng Đông Hoa bị thương, thì khẳng định bọn họ sẽ không có được cái Tết vui vẻ
Cũng vì hiểu rõ tình hình của Cơ Vô Song, cũng đã chuẩn bị sẵn phương án ứng phó, Khoa trưởng khoa Đặc Công Tống Viện lại một lần nữa đến thăm
Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên tiếp đãi bà ta ở trong nhà, so với lần trước, lần này gặp mặt, bao nhiêu hào khí nhẹ hơn một chút
Dù sao Tống Viện cũng không cần phải thăm dò Tần Xuyên có phải Kiếm Ma hay không nữa, mà Liễu Hàn Yên cũng có chút giao tình với Tống Viện, hoặc ít hoặc nhiều
Tống Viện hỏi rõ tình hình Vong giả sau đó bàn bạc với Tần Xuyên, quyết định phái ra hai đặc công triển khai lựa chọn loại bỏ trong thành Đông Hoa
Một khi phát hiện Cơ Vô Song, sẽ để cho Tần Xuyên lãnh đạo, Bộ An ninh Quốc gia trong nước sẽ phái đặc công và quân đội cùng hiệp trợ giải quyết
Đương nhiên Tần Xuyên cảm thấy không vấn đề gì
Để đảm bảo an toàn cho đoàn phụ nữ trong nhà, cho dù có mạo hiểm sử dụng năng lượng hắc ám hắn cũng phải giết cho được Cơ Vô Song
Hắn cũng tin chắc chắn Cơ Vô Song sẽ không rời thành phố Đông Hoa
Bởi vì y không còn nhiều thời gian, chạy loạn khắp nơi chỉ tăng thêm nguy hiểm, chờ đến Tết, mọi người thư giãn, y sẽ ra tay, hẳn đây là kế hoạch của y
Bàn xong việc công, Tống Viện cũng không đi ngay, mà do dự một chút rồi hỏi:
- Tần Xuyên…có phải…cậu đã gặp Minako và Keiko không
Bà ta biết rõ Tần Xuyên là Kiếm Ma, đương nhiên cũng biết hắn đã tới Phù Tang, cũng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện
Tần Xuyên hơi bất ngờ:
- Tôi còn nghĩ bà không muốn thừa nhận kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xem ra bà vẫn chưa quên họ
Hai mắt Tống Viện hơi hồng lên:
- Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết, chúng….vẫn khỏe chứ
- Nói thật, họ sống cũng không được tốt lắm
- Chúng sao vậy
Tống Viện vội hỏi
Tần Xuyên cười thầm trong bụng, ngoài miệng nói là không quan tâm, nhưng rõ ràng bà ta đang cuống đây
Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, khi bản năng người mẹ thức tỉnh chắc chắn sẽ quan tâm thôi
Tần Xuyên cũng không giấu diếm, kể hết chuyện hai chị em Toda trở thành kỹ nghệ, lại bị cha lão Toda áp bức ra
Nghe tới đây, Tống Viện không kìm nổi nữa, nước mắt lã chã rơi
Liễu Hàn Yên ở bên cạnh thấy vậy khá kinh ngạc
Vì cô làm sao ngờ được Tống Viện xuất thân đặc công sẽ có lúc không khống chế nổi tâm tình như thế này
- Đã hai mươi năm rồi… Khi đó, để chứng minh địa vị ở Tống gia, tôi đã nhận nhiệm vụ tới Phù Tang…
Nhiệm vụ tổ chức giao cho tôi là bí mật lấy được một tài liệu nghiên cứu công nghiệp quân sự mới ở trong sở nghiên cứu Đông Đại, mà khi đó, con đường ngắn nhất để tiếp xúc với sở nghiên cứu là tìm quan hệ với người bên trong
Khi đó Toda là trợ giáo của Đông Đại, cũng là nghiên cứu viên
Để tránh bị nghi ngờ, tôi đã yêu và kết hôn làm vợ hai của ông ta, khi sinh Minako, người ta lại càng tin hơn…
Về sau, lấy được tài liệu rồi, tôi rất vui sướng, bèn bỏ lại gia đình bên đó chạy về Kinh thành, nộp thứ đó cho quốc gia
Tống Viện nức nở tự trách:
- Tôi vẫn luôn tự lừa dối mình rằng, tất cả những việc đó đều là vì lợi ích quốc gia, tôi không làm sai gì hết…
Nhưng lần trước, cậu nhắc đến chuyện hồi đó, tôi mới nhận ra tôi sai rồi
Ngay cả con gái mình tôi còn không chăm sóc được, nói gì đến quốc gia đại sự
Tôi có lỗi với hai đứa nó… Tôi rất nhớ chúng…
Nhìn bà ta ngồi khóc trên cát, Liễu Hàn Yên lặng lẽ đưa sang một tờ khăn giấy, rồi nói với Tần Xuyên:
- Anh tìm cách đưa bọn họ sang đây đi
Em biết nhất định anh biết cách liên lạc với họ…