Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 610: Máu lạnh.




Liễu Hàn Yên cho rằng hắn đang cảm thấy không thoải mái
Dù sao thì đã lâu như vậy hắn mới được gặp cha đẻ, chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau lòng, vì vậy lặng lẽ tới bên cạnh kéo hai tay Tần Xuyên tỏ vẻ an ủi
Nhưng hắn lại không cảm thấy đau buồn gì hết, ngược lại, hắn chỉ cảm thấy Tần Mục thật khó hiểu, cùng với một chút phản cảm và tức giận
Bởi vì, Tần Mục giả trang thành người bịt mặt xuất hiện giúp cho hắn vượt qua hai vòng thi văn võ, rõ ràng ông ta đang âm thầm theo dõi hắn
Cảm giác như bị khống chế từ xa này, cho dù đó là cha đẻ của mình, Tần Xuyên cũng cực kỳ ghét
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Tần Mục bước vào đại sảnh, khi đi ngang qua Tần Mãnh, ông ta cười cười vỗ vỗ vai Tần Mãnh
Sau đó, ông ta bước vào chính giữa Tần Xuyên và Tần Uy, ánh mắt nhìn Tần Xuyên có vài phần phức tạp, lại thêm vài phần đùa giỡn
- Cha biết con có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cha nghĩ trước hết con nên đặt chén xuống trước, được không
Dường như Tần Mục chỉ đang bàn chuyện với con trai mà thôi
Tần Xuyên nuốt khan một cái, đáp lại bằng một giọng lạnh ngắt:
- Ông ta sẽ không hạ độc được tôi
- Ồ!!!
Cả sảnh nghe vậy đều kinh hãi
Chẳng lẽ, Tần Uy lại hạ độc trong rượu của Tần Xuyên
Quả nhiên sắc mặt Tần Uy đại biến, vội vàng xoắn xuýt cười:
- Anh, anh à, không mấy khi anh chịu ra ngoài gặp mọi người, trò đùa mở màn này hơi vô nghĩa rồi
- Hả
Là tôi nói đùa sao
Tần Mục lạnh lùng nhìn Tần Uy:
- Vậy nếu không hai người đổi chén uống đi
Thế nào
- Cái này…không cần chứ
Em là em trai ruột của anh, là chú ruột của Tần Xuyên mà
Tần Uy nói đầy tình cảm:
- Tuy thằng nghịch tử Tần Hà kia có chút mâu thuẫn với Tần Xuyên, nhưng em cũng không thể hạ độc cháu trai mình chứ
Tần Mục lại không có hứng thú nghe tiếp, đoạt lấy bình rượu trong tay Tần Uy, dí vào miệng lão, trầm giọng nói:
- Muốn tao rót vào miệng mày, hay mày tự mình ngoan ngoãn uống hết
Tần Uy đỏ bừng mặt, toàn bộ cơ mặt co quắp, tức giận gạt chén rượu rơi xuống đất
Choang
Sau tiếng vỡ, Tần Uy mắng to:
- Tần Mục
Anh có ý gì
Em là em trai anh
Anh nghi ngờ em hạ độc sao
Lúc này Tần Hán cũng đứng dậy lên tiếng:
- A Mục, không nên ồn ào
Đang bữa cơm tất niên, cẩn thận ngồi xuống đi
Đừng có làm mất mặt
Tần Mục coi như không biết, tiếp tục lệnh cho Tần Uy:
- Mày chỉ có hai lựa chọn
Hoặc là uống hết bình rượu này
Hoặc là…tao tiễn mày lên đường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Lên đường
Đường gì
Tần Uy nuốt nước bọt
- Đường hoàng tuyền
Tần Mục nhếch miệng mỉm cười
Tần Uy tái mặt, quát lên:
- Anh…anh điên rồi sao
Anh muốn giết em trai mình sao
Tần Mục nhún vai:
- Mày muốn hạ độc con trai tao
Tao đéo cần biết mày là ai
Tần Xuyên đứng bên cạnh, trái tim hơi rung lên, hốc mắt nóng bỏng, quay đầu đi chỗ khác
Liễu Hàn Yên mở to đôi mắt sáng nhìn ông bố chồng Tần Mục xa lạ trước mắt
Cô vẫn cho rằng chồng mình là kẻ làm loạn lắm rồi, động một chút là sẽ làm lớn mọi chuyện, không ngờ ông bố chồng này còn ác hơn
Trong bữa cơm giao thừa lại muốn giết chết em trai mình
Tần Uy hít vào một hơi thật sâu, cười nhạo:
- Em thấy anh suốt ngày uống rượu say, đầu óc có vấn đề thật rồi
Em không muốn nhìn thấy cha con anh
Bữa cơm tất niên này, em không ăn
Dứt lời, lão quay đầu đi ra khỏi đại sảnh
Nhưng lão vừa đi, Tần Mục đã vồ lấy gáy lão
Tần Uy cũng là võ giả cấp Tiên Thiên sơ cấp, thấy Tần Mục ra tay đương nhiên theo bản năng muốn phản kháng
Nhưng khi lão vừa vận chân khí đã phát hiện ra mình không thể so với chân khí của Tần Mục
Tần Mục chỉ bắt lấy một cái lão đã bị đánh bại
Chân khí của Tần Mục đã ngưng đọng tới một mức độ có thể nói là khủng bố, chân khí uy áp như Thái Sơn áp đỉnh, toàn bộ người trong Tần gia đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn
- Chuyện này…chân khí gì thế này
- Quá mạnh
Không phải ông ta chỉ là một Tiên Thiên sơ cấp thôi sao
Trong Tần gia có rất nhiều người không có tu vi, hoặc không có nội công, cảm giác không thể chịu nổi áp lực này nữa, mạch máu sôi sục
Hai con mắt Tần Xuyên lóe sáng, áp lực của cỗ chân khí này tuyệt đối không phải tất cả thực lực của Tần Mục, nhưng cũng đủ để vượt qua chân khí của Tần Xuyên
Trong tay Tần Mục, Tần Uy như một con gà bị tóm cổ, vèo một cái, bị kéo tới trước mặt Tần Mục
Tay kia Tần Mục cầm bình rượu, nhắm miệng Tần Uy khẽ bóp mạnh
- Phụt
Tần Uy không muốn há miệng, Tần Mục vừa dùng lực đã bóp rụng hết răng của lão, đau tới choáng váng đầu óc, kêu la thảm thiết
- A……
Tần Uy kêu gào đau đớn, miệng đầy máu tươi, nhưng bình rượu vẫn bị nhét vào cổ lão, rượu bắt đầu được rót vào
- Ực ực ực…
Tần Uy muốn giãy ra, nhưng chân khí của Tần Mục thật sự mạnh hơn lão rất nhiều, ép cho lão không thở nổi, nói gì đến phản kháng
Không đến mười mấy giây, Tần Uy đã bị đổ xuống hơn nửa bình rượu, nước rượu chảy ra cả đằng mũi lão, chật vật vô cùng
Tần Mục lại có vẻ rất hưởng thụ, khuôn mặt nhàn nhạt một nụ cười
Mấy người Tần Hán, Tần Minh đều lạnh toát toàn thân
Tần Mãnh cũng ngây người, như thể mới lần đầu nhìn thấy anh cả
- Nghịch tử
Mày làm gì thế
Mày điên rồi à
Tần Hán nhịn không được vọt thẳng tới đấm Tần Mục một cái
Nhưng Tần Mục đã rót xong rượu, cầm vỏ chai quăng tới quả đấm của cha mình
- Xoẹt
Tần Hán bị trật khớp xương, máu tươi lênh láng, coi như cánh tay phải đã bị phế
Toàn bộ đại sảnh đều kinh hãi, ngay cả Tần Xuyên cũng bị lần đầu xuất hiện của cha mình chấn nhiếp tại trận
Cùng lúc đó, Tần Uy đang đau đớn ôm bụng mình, co quắp ngã uống đất bắt đầu sùi bọt mép
- Rượu này độc thật sao
Rất nhiều người, sau một lúc ngẩn ra, mới nhận thấy, và vô cùng sợ hãi
Liễu Hàn Yên nhìn Tần Xuyên:
- Anh đã biết có độc từ trước sao
Hắn gật đầu
- Vậy anh còn uống
- Dù sao cũng không hạ độc chết anh được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh uống xong rồi tính sổ với lão là được
Hắn nhìn sang Tần Mục, ánh mắt lạnh như băng:
- Tại sao lại phải ra tay
Tần Mục nhếch miệng:
- Đương nhiên là vì con là con ta
- Nhưng lão ta là em trai ông
- Không sao, dù sao cũng là phế vật thừa thãi
Tần Mục lắc lắc rượu trên tay, lạnh nhạt nói:
- Phế vật cần phải có ý thức của phế vật
Tần Hán và Tần Minh nhìn Tần Uy đã chết, nước mắt đầm đìa
- Nghịch tử
Nó là em trai mày đấy
Tần Hán bất chấp tay mình đỏ máu gào khóc hô to
Tần Mục giang hai tay, nhìn bốn phía, thờ ơ nói:
- Thì sao
Nó đã quyết tâm muốn giết con trai tôi, chẳng lẽ còn giữ lại nó để cho nó có cơ hội sao
Không cần lãng phí thới gian quý giá với loại phế vật này
Tần Mục vỗ tay một cái, tựa như nhớ ra cái gì đó:
- Đúng rồi, còn có con trai Tần Hà của nó
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, suýt nữa thì quên
Tần Mục quay đầu sang nhìn Tần Xuyên cười cười:
- Con trai, tiểu nhân kia con có rảnh thì giết luôn đi
Giữ lại cũng phiền ra
Tần Xuyên nheo nheo mắt, hắn nhận ra được Tần Mục không nói đùa, quả thực ông ta muốn đuổi tận giết tuyệt
Một đám người Tần gia nghe vậy lòng thắt lại, nơm nớp lo sợ nhìn hai cha con họ
Đã có một Tần Xuyên đầy cuồng vọng, lại có thêm một tên điên lục thân không nhận Tần Mục nữa
Các trưởng lão nhiều năm lại càng không nghĩ ra nổi rốt cuộc những năm gần đây Tần Mục đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại trở nên như vậy
- Anh, anh…rốt cuộc anh làm sao vậy
Trước kia anh đâu có như thế
Cho dù anh hai có tệ hơn nữa, Tàn Hà có sai trái hơn nữa, nhưng bọn họ vẫn có quan hệ huyết thống với chúng ta mà
Tần Mãnh bi thương nói
- Thật sao
Bọn chúng có nhận con anh là người thân đâu
Một đám tộc nhân Tần gia nhìn ông ta đầy phức tạp, có phẫn nộ, có sợ hãi
Tần Mục cười hỏi:
- Sao nào, các người không phục hả
Không phục cũng được, các người đều có thể đến báo thù cho Tần Uy
Các người có thể giết tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi sẽ đứng đây…
- Người đâu
Bắt tên nghiệt súc giết cả em trai này lại cho ta
Lão tổ tông Tần Tường Thụy không nhịn được nữa, dằn quải trượng hét lớn
Nhưng, tuy ở đây có rất nhiều người, lại không có ai đứng ra
Thực lực của Tần Mục đã khiến cho bọn họ sợ hãi, huống chi, đến em trai ông ta còn giết, những người khác đi lên không phải chịu chết cả sao
Nếu so với Tần Xuyên, bọn họ còn e ngại Tần Mục máu lạnh tới mức vô đối này hơn
Tần Mục quay đầu lại hỏi:
- Lão già, ông vẫn không rõ sao
Gia tộc, thân nhân, tộc nhân, đều là chó má
Không có thực lực, cho dù ông đây có giết hết tất cả chúng mày, chúng mày có thể bắt tao được sao
Nếu hiểu chuyện một chút, thì khiêng tử thi này đi, rửa mặt đất, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống
Không ai quản
Tần Mục dứt lời quay sang trừng mắt với Tần Xuyên, cũng không thèm quan tâm người Tần gia nhìn mình thế nào, thản nhiên đi ra ngoài
Tần Xuyên nói với Liễu Hàn Yên bên cạnh:
- Bà xã, chờ anh ở đây
Hắn cũng vội đi theo ra
Thấy hắn đi ra, Tần Mục nhảy lên một cái, thi triển khinh công, lập tức bay vút lên mấy chục thước ra đằng sau một tòa nhà xa xa, rồi đi vào rừng núi sâu hơn xa hơn
Tần Xuyên mặt trầm như nước, cũng không gọi, mà dùng khinh công đi sát theo sau
Hai cha con như một cơn gió, chỉ trong nháy mắt đã mất hút trong rừng rậm tối tăm
Bữa cơm tất niên vốn rất náo nhiệt cũng không thể tiếp tục được nữa, chỉ để lại trong đại sảnh một đám người Tần gia vẫn ngây ra như phỗng, mặt buồn rười rượi cùng với thi thể lạnh băng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.