Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 614: Cho con một cơ hội




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc đi vào phòng của Liễu Trung Nguyên, động tác của Liễu Hàn Yên rất thô lỗ, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào
Không ngờ vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Liễu Trung Nguyên đang uống thuốc, cốc nước vẫn còn cầm trên tay
Liễu Trung Nguyên thấy con gái và con rể đột nhiên xông vào, đầu tiên hơi tức giận, sau đó lại có vẻ bất đắc dĩ, đau buồn
- Các con biết hết rồi sao
Ôi trời, thật ra ta đã sớm biết, Tần Xuyên mà tới là không giấu được nữa
Liễu Trung Nguyên cười tự giễu
Tần Xuyên đi tới, cầm lấy lọ thuốc rồi cau mày nói:
- Thuốc giảm đau… Cha vợ, vì sao cha không nói với con sớm một chút, có thể trước đây cha không cần đi tới bước đường này…
Nghe xong lời Tần Xuyên nói, Liễu Tiên Tiên sốt ruột nhào về phía trước, loạng choạng nắm tay Tần Xuyên:
- Anh rể, anh có ý gì
Sao lại nói là không cần đi đến bước đường này
Cha bị làm sao
- Liễu Tiên Tiên
Liễu Trung Nguyên cao giọng, quát:
- Buông Tần Xuyên ra, còn ra thể thống gì nữa
- Con không quan tâm, không quan tâm
Cha à, cha đã bị như vậy rồi, con còn coi trọng thể thống gì chứ
Liễu Tiên Tiên khóc rống lên, nước mắt giàn giụa
Mắt Liễu Trung Nguyên đỏ lên, nghiêng đầu nói:
- Nguồn cơn bệnh của ta là vì năm đó, sau khi bị Hắc la sát đả thương, lưu lại âm độc
Có thể sống đến hiện giờ đã là tốt lắm rồi
Cũng không phải cha chưa từng thử qua cách khác, nhưng thiên hạ này không ai giải được cả
Tần Xuyên ngạc nhiên
Hắn không biết rằng năm đó Liễu Trung Nguyên cũng từng bị Hắc la sát đả thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Liễu Hàn Yên nghe xong như bị điện giật, mở to mắt không dám tin vào những gì vừa nghe thấy
Cô nhớ đến cảnh tượng năm đó, Hắc la sát tới đây tàn sát cả một đêm
Đến nay, cô chỉ nhớ đến hình ảnh mẹ ngã trong vũng máu, nhưng không ngờ Liễu Trung Nguyên cũng bị thương
Cô chỉ nhớ rõ mình đã mất mẹ, nhưng lại không để ý đến việc, Liễu Trung Nguyên cũng đã mất vợ
Đến tận giờ, cô mới phát hiện ra Liễu Trung Nguyên đã bị độc tố quấn thân hơn 10 năm, hiện nay đã thành ung thư, bệnh tình nguy kịch
Lúc này, Liễu Hàn Yên mới nhận ra, mình luôn không để ý gì đến cha
- Tần Xuyên… anh… không phải anh biết về ngành y sao, châm của anh đâu rồi, em đi lấy cho anh
Anh… anh bắt mạch cho cha được không
Liễu Hàn Yên cố kìm nén sự nghẹn ngào trong giọng nói
- Không cần bắt mạch, mọi chuyện đã vậy rồi
Liễu Trung Nguyên nói
- Không được
Nhất định phải khám
Liễu Hàn Yên nói chắc như đinh đóng cột
Tần Xuyên ngồi xuống nói:
- Cha, để con xem một chút xem sao
Liễu Trung Nguyên cũng không bướng bỉnh nữa mà thò tay ra cho Tần Xuyên bắt mạch
Tần Xuyên bắt đầu xem mạch, nhưng nửa phút sau mà vẫn không thấy nói gì
- Anh rể, sao rồi
Liễu Tiên Tiên nơm nớp lo sợ
Tần Xuyên cắn môi, nhưng không biết nói thế nào cho mọi người dễ tiếp nhận nhất
Liễu Trung Nguyên mỉm cười:
- Tần Xuyên là bác sỹ giỏi, nhưng dù sao thì nó cũng không phải là thần tiên, hai chị em con đừng làm khó nó
- Cha… con xin lỗi
Tần Xuyên biết, đây không phải là chuyện nằm trong phạm vi khống chế của hắn
Nhưng dù vậy, hắn vẫn thấy rất có lỗi
Tuy hắn không có cảm tình với Liễu Trung Nguyên, nhưng dù sao đây cũng là cha vợ của hắn
Đúng lúc này, Liễu Trung Nguyên như buồn nôn, ông ta liền nhanh chóng dùng chân khí để định nén nó xuống
- Cha
Đừng dùng chân khí
Tần Xuyên vội ngăn lại
Nhưng mọi việc đã muộn, Liễu Trung Nguyên phun ra một đống máu, phủ đầy trên mặt bàn
Sau khi ói xong, cả người Liễu Trung Nguyên như bị rút hết khí lực
Một tư lệnh quân đội uy phong lẫm liệt, lúc này lại như một ngọn đèn sắp tắt, nằm trên ghế, ánh mắt vô hồn
- Thời gian của ta không còn nhiều… Không gặp được con của các con rồi…
Lúc này, Liễu Hàn Yên không kiềm chế được nữa, cô quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lau nước mắt
Vào lúc này, người lạnh lùng tới đâu cũng không thể khống chế được tâm trạng của mình
- Cha, cha đi bệnh viện đi có được không ạ
Cha đừng làm bọn con sợ, mau tới bệnh viện đi ạ…
Liễu Tiên Tiên cầu xin
Liễu Trung Nguyên khẽ cười:
- Nha đầu ngốc, bệnh viện nào cũng như nhau cả thôi, sao chữa được bệnh của cha chứ
Năm đó, đúng ra cha nên đi theo mẹ các con, sống đến giờ đã là may mắn rồi
Liễu Tiên Tiên nghe cha nói như vậy liền nhào vào trong ngực Liễu Trung Nguyên khóc không ngừng, không thèm bận tâm trên người cha mình toàn máu
Liễu Trung Nguyên phất tay ý bảo Tần Xuyên đi xem Liễu Hàn Yên xem sao
Dĩ nhiên Tần Xuyên biết điều đó
Hắn chạy ra ngoài thì thấy cô đang ngồi im lặng mà khóc
Tần Xuyên ôm chặt lấy cô từ phí sau, thấy cô đang run sợ
Hắn đau lòng nói:
- Nếu muốn phát tiết ra ngoài thì cứ phát tiết đi… Là tại anh vô dụng, anh không chữa được bệnh của cha, em đánh anh một trận, mắng anh một trận cũng được nhưng đừng tự mình chịu đựng
Liễu Hàn Yên cười buồn:
- Em có tư cách gì để đánh anh, chửi anh, mắng anh chứ… Lúc trước em muốn xuất ngủ, cha không ngăn cản em
Lúc đó em đã cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy rồi
- Là tại em luôn nhìn cha từ phía xa, mỗi lần nói chuyện điện thoại với cha đều thấy rất khó chịu, từ nhỏ em đã oán trách cha…
- Nhưng em chưa từng nghĩ tới việc, em mất mẹ, cha còn đau khổ hơn chúng em rất nhiều
Mọi việc ông làm đều muốn để hai chị e mem trưởng thành trong thời gian ngắn nhất… Em thật ngốc…
Trong mắt Tần Xuyên loé lên những suy nghĩ phức tạp
Hắn lẩm bẩm nói:
- Chỉ cần là cha mẹ ruột, cho dù lời nói, hành động có lạnh lùng như thế nào, trong lòng họ đều rất lo lắng cho chúng ta…
Liễu Hàn Yên buồn bã nói:
- Em quá tuỳ hứng, nếu không phải em luôn kiên trì như vậy, có thể cha đã kịp gặp con chúng ta rồi
- Những lời này cũng đã muộn rồi, những ngày cuối cùng, chúng ta hãy ở bên cạnh cha đi
Tần Xuyên khuyên nhủ
Liễu Hàn Yên nghe xong, gật đầu, sửa sang lại đầu tóc rồi cùng Tần Xuyên quay lại thư phòng
Lúc này Liễu Tiên Tiên đã bảo người làm bưng tới một chậu nước và khăn mặt, giúp Liễu Trung Nguyên rửa mặt
Liễu Hàn Yên thấy sắc mặt cha tái nhợt, lại không nhịn được mà bật khóc
- Sao vậy, trông con không giống con gái lớn của ta chút nào
Ta chưa từng thấy con đa sầu đa cảm như vậy, đừng để cha đã sắp đi rồi mà vẫn còn lo lắng
Liễu Trung Nguyên bất đắc dĩ nói
Mắt Liễu Hàn Yên đỏ lên:
- Con còn muốn thắng cha, chẳng lẽ không cho con một cơ hội sao
Cái mà cô nói đến chính là cuộc thi cờ tướng mỗi năm một lần giữa hai cha con
Nghe đến mấy lời này, Liễu Trung Nguyên suýt nữa không khống chế nổi tâm trạng của mình, cười gượng gạo nói:
- Đã muộn rồi
Về sau để Tần Xuyên thay ta đánh với con
Liễu Hàn Yên ngửa đầu, chỉ có làm như vậy, cô mới không rơi nước mắt
Sư tình đã sáng tỏ, Liễu Trung Nguyên cũng không muốn giấu thêm nữa
Tin tức chủ nhân nhà họ Liễu sắp chết nhanh chóng truyền đi khắp mọi nơi
Chưa tới một ngày, cả Hoa Hạ đều đã biết
Vì thế, không khí vui vẻ mừng năm mới của nhà họ Liễu bỗng trở thành sự u buồn, khiến cho nhiều người nhà họ Liễu không thể chịu nổi
Mấy anh em ruột như Liễu Trung Hưng cũng tới hỏi Tần Xuyên xem có cách nào cứu vãn được không, nhưng Tần Xuyên chỉ có thể lần lượt trả lời bọn họ - Không thể
Mấy ngày đầu năm, đáng ra vợ chồng Tần Xuyên phải đi thăm bạn bè, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, họ cũng không đi đâu nữa
Trong vòng một tuần, nhà họ Liễu liên tiếp có người tới thăm, có người là bạn tốt của Liễu Trung Nguyên, có người là môn sinh tới từ khắp mọi nơi để tiễn đưa Liễu Trung Nguyên đi đoạn đường cuối cùng
Cơ thể Liễu Trung Nguyên cũng ngày càng yếu dần, cuối cùng không thể tiếp tục chống đỡ được nữa
Cuối tháng hai, ông đã phải nằm trên giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện quân khu
Liễu Trung Nguyên có thể ra đi bất cứ lúc nào, vị trí gia chủ của ông ta và quân hàm đều cần chuyển giao
Cũng may, nhà họ Liễu không thiếu người tài, đám người Liễu Trung Hưng có thể dễ dàng tiếp nhận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong vòng hơn 10 ngày ngắn ngủi, Liễu Hàn Yên đã biến chuyển từ đau thương trầm mặc sang dần tiếp nhận sự thật
Mỗi ngày cô đều ở lại bệnh viện
Tuy vì khoảng cách giữa hai cha con quá lớn, đến lúc này đã không nói gì nhiều, nhưng tình thân huyết thống này là thứ không cần lời để diễn tả
Chạng vạng tối, gió rít lạnh
Mấy ngày cuối cùng này, Tần Xuyên làm bác sỹ chính để giảm đi sự đau đớn của căn bệnh ung thư
Sau mỗi lần được trị liệu giảm đau, Liễu Trung Nguyên nằm trên giường bệnh, nhìn về phía Liễu Hàn Yên đang ngồi rất yên lặng rồi nở một nụ cười hiền hoà
- Ta không sống được bao lâu nữa đâu, ta cảm nhận được
Liễu Trung Nguyên nói
Liễu Hàn Yên trầm mặc, cô cũng không biết nói gì lúc này
Liễu Trung Nguyên thò tay, chủ động nắm tay con gái
Tay của ông rất thô, còn hơi run rẩy, không giống đôi tay của một tiên thiên võ giả chút nào
- Con gái, nghe này… Đối với một con người, chết cũng không phải là điều gì đó kém may mắn
Vì nếu điểm cuối cùng là bất hạnh thì cuộc đời của con người chẳng phải là một hành trình bất hạnh hay sao
Cha đã từng có mẹ con, từng có các con… Vậy là đủ rồi
Liễu Trung Nguyên an ủi
Liễu Hàn Yên gật đầu:
- Cha đừng nói nữa, cha nghỉ sớm đi
Tần Xuyên thấy cảnh này cũng vô cùng buồn rầu
Đúng lúc này, một binh sỹ chạy từ bên ngoài vào báo cáo:
- Báo cáo
Thủ trưởng số 2 tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.