Tần Xuyên biết cho dù có hỏi nhiều hơn về vấn đề này đi chăng nữa thì Bạch Hạc cũng sẽ không nói cho hắn biết thêm quá nhiều chi tiết
Nhưng điều khiến Tần Xuyên phiền muộn nhất chính là nếu đúng như những gì Bạch Hạc nói thì trên đời này chỉ tồn tại có ba người là võ giả truyền kì, như vậy người giết Nạp Lan Anh Kỳ chẳng lẽ lại là Phó Thanh Y
Bởi vì Man Vương cùng Vu Vương đều không phải là những người mạnh về mặt kiếm đạo
- Không phải tôi giết Nạp Lan Anh Kỳ, các người có biết là ai giết không
Tần Xuyên hỏi
Bạch Hạc có chút bất đắc dĩ cười cười:
- Chúng tôi biết đây không phải là do anh ra tay, nên mới không có ai trách anh cả…anh yên tâm, chuyện này dù sao thì cũng đã qua rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bất kể là Bộ An toàn Quốc gia hay là Gia tộc Nạp Lan cũng sẽ không có ai truy cứu trách nhiệm của anh đâu
Tần Xuyên suy nghĩ một lát, Bạch Hạc chỉ nói đến Phong Thần mà không hề nói khả năng của Phong Thần không thể, bởi vì hiện tại Phong Thần đang trấn thủ tại cảnh nội của Trung Quốc, vì vậy suy đoán hỏi:
- Chẳng lẽ là Phong Thần ra tay sao
Bạch Hạc mặt không đổi sắc nói:
- Chuyện này, sau này anh sẽ biết đầu đuôi của nó còn hiện giờ, điều quan trọng nhất chính là không thể để Thần vật rơi vào trong tay những kẻ có ác ý
Tần Xuyên tự giễu cười cười:
- Tại sao tôi cứ có cảm giác, mình như một thằng ngốc vậy
Các người không nói cho tôi biết bất cứ điều gì mà lại còn muốn tôi đi giúp các người đỡ đòn của hai cường giả đang nắm Thần vật hay sao
Tôi không muốn chỉ vì Thần vật mà phải bỏ cái mạng nhỏ bé này của mình
- Không phải chúng tội ra lệnh cho anh phải làm như vậy, chúng tôi biết, anh vẫn luôn muốn điều tra về tin tức của mẹ anh
Chúng tôi cam đoan, chỉ cần anh giúp chúng tôi tìm được hai mảnh Thần vật, chúng tôi sẽ nói cho anh biết mẹ của anh là ai
Vẻ mặt Bạch Hạc nghiêm nghị nói
Nghe thấy việc bọn họ lấy mẹ đẻ của mình ra để làm điều kiện, Tần Xuyên nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, sau đó cười cứng ngắc nói:
- Tại sao lại biến thành hai mảnh là sao
- Thần vật có tất cả bảy mảnh, hiện tại trong những mảnh Thần vật bị thất lạc ở bên ngoài thì có hai mảnh là không có tin tức gì
Trong đó một mảnh là ở trong đại hội Tiềm Long, một khối trong tay Vu Vương, còn một khối nữa thì bị tổ chức Tulip nắm được
Chúng tôi biết, cậu đã thu phục được Gia tộc Romanov, đánh thắng kỵ sĩ bảo vệ cho Gia tộc Habsburg, vì vậy nếu là cậu, chắc chắn sẽ có cách để đoạt lại được mảnh Thần vật trong tay tổ chức Tulip
Tần Xuyên nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem ra bọn họ còn chưa biết, thật ra hắn cũng đang nắm trong tay hai mảnh Thần vật
Bạch Hạc nói tiếp:
- Chỉ cần chúng ta lấy được thêm hai mảnh nữa như vậy cũng có nghĩa là chúng ta đã nắm được bốn mảnh Thần vật
Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể chắc chắn được rằng người bên ngoài sẽ không có cách nào có thể tập hợp đủ được Thần vật một cách toàn vẹn
Tần Xuyên suy nghĩ, nếu như lúc này hắn từ chối lời của bọn họ không biết cái tên Bạch Hạc này cùng Bàn Long liệu có khi nào sẽ lật bàn trở mặt hay không
Hiện giờ hắn thân cô thế cô, lại không có cái gì để có thể từ chối được cái tên này
Dù sao thì người ta cũng mạnh hơn mình lại còn xuống giọng cầu xin mình giúp đỡ làm chút chuyện, như vậy rồi mà mình còn có thái độ từ chối quyết liệt không phải là đã quá ngu xuẩn rồi sao
Tần Xuyên đành phải nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi cũng không thể đảm bảo rằng mình chắc chắn có thể lấy được Thần vật về, bởi dù sao… thì cảnh giới thì tôi có nhưng tu vi lại không đủ
- Cái này chúng tôi cũng hiểu được, Tần thiếu gia cũng không nhất thiết phải dùng bạo lực để chiếm đoạt, có thể thu phục được là tốt nhất
Không lấy được thì trời cũng không thể sập xuống được, chắc chắn sẽ có cách khác mà
Bạch Hạc tủm tỉm cười nói:
- Dù sao thì bố mẹ cậu cũng không phải là người tầm thường, cậu còn trẻ như vậy mà cũng đã làm được không ít chuyện không tầm thường rồi, chúng tôi hy vọng lần này cậu có thể cho bọn họ một kinh ngạc lớn
Tần Xuyên nheo mắt:
- Ông quen mẹ tôi sao
Bạch Hạc vẫn giữ thái độ muốn giữ kín mọi chuyện, nói:
- Thời điểm nên biết tự nhiên Tần thiếu gia sẽ biết
Sau khi nói xong chuyện này thì cũng đúng lúc Phó thủ tưởng đi ra khỏi phòng bệnh
Bạch Hạc không nói thêm điều gì mà vội vã đi theo Phó thủ tướng, dễ nhận thấy được chuyến đi này vô cùng gấp gáp
Tần Xuyên sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu sau đó trở lại phòng bệnh
Liễu Hàn Yên thấy hắn đi đến liền lên tiếng:
- Vừa rồi Thủ trưởng có nói, nếu như bố không thể tham gia hôn lễ của chúng ta thì đó sẽ là một nỗi tiếc nuối vô cùng lớn
Vì vậy em muốn chúng ta tổ chức hôn lễ sớm hơn dự kiến, là vào đầu tháng ba, anh thấy được chứ
Tần Xuyên nghe vậy thì khó khăn nói:
- Chuyện này… Bà xã, anh phải tới đại hội Tiềm Long vì vậy thời gian có thể sẽ có chút mâu thuẫn
Liễu Hàn Yên có chút mất mát nói:
- Nhất định…phải đi sao
- Hàn Yên
Liễu Trung Nguyên nói:
- Nếu như Tần Xuyên phải đi thì nhất định là có nguyên nhân nào đó rất quan trọng, bố dù có tham gia hôn lễ của các con thì cũng chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi… Sớm vài ngày hay muộn vài ngày cũng không sao
Tần Xuyên xin lỗi nhìn Liễu Trung Nguyên, nếu như chỉ là vì Thần vật thì hắn còn có thể buông tay nhưng lần này lại có liên quan đến Bàn Long các
Hơn thế nữa còn có Tần Mục cũng đang chờ hắn nếu như hắn không đi nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn
Hiện tại trong đầu Tần Xuyên đang loạn thành một đống bòng bong, hắn cảm thấy những lời Bạch Hạc nói vô cùng mơ hồ, mà những mời bố hắn Tần Mục nói cũng có chút mâu thuẫn
Hắn không biết trong hai người này có phải là có một người lừa hắn hay không
Hay là cả hai đều đang lừa hắn
Nói tóm lại, chỉ có nắm được Thần vật trong tay, có được điểm mấu chốt này, hắn mới có thể biết rõ chân tướng sự việc này là như thế nào
Santa Macrta, Colombia
Bởi vì virus zika mà cả thành phố mỹ lệ bên bờ biển này đều bị bao phủ bởi một tầng không khí âm u, ảm đạm
Đầu đường cuối ngõ, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy hình ảnh bận rộn của các đoàn bác sĩ chữa bệnh, đội cứu viện quốc tế
Du khách đều tránh né nơi này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến phồn vinh và kinh tế của cả khu vực
Mặc dù như vậy nhưng những người dân trong thành phố cẩn thận chú ý thì vẫn có thể phát hiện ra trong ba tháng gần đây vẫn có một số ít du khách lặng lẽ đến nơi này
Những du khách này đến từ nhiều quốc gia khác nhau, có những người thậm chí còn ăn mặc quần áo lố lăng, và bọn họ không giống với những du khách khác
Những người này không thường xuyên tắm nắng, cũng không thích lướt sóng, chỉ thích ở trong quán bar và khách sạn, không thích ra ngoài
Tuy nhiên, những du khách này lại ra tay vô cùng hào phóng, hình như đều là những người có tiền, mua đồ không bao giờ cò kè mặc cả, ở trong khách sạn tốt nhất, uống loại rượu đắt tiền nhất, tìm phụ nữ cũng chỉ tìm loại thượng đẳng
Nhưng những vị khách này cũng khiến cho người ta vô cùng đau đầu, một vài người trong số bọn họ không coi kỷ cương pháp luật ra gì, mới có vài ngày mà đã xuất hiện vô số tình huống ẩu đả, đánh nhau hay ức hiếp phụ nữ
Sắc trời lúc này đã chạng vạng tối, tại một khu vực gần quảng trường sát bờ biển ở phía bắc của Santa Marta, đội cứu chữa bệnh của tổ chức từ thiện đang tiến hành kiểm tra và điều trị cho những người già yếu trong khu vực
Một cô y tá mặc một bộ quần áo màu trắng đi đến bên cạnh một cô gái mặc một bộ váy hoa, nói:
- Chị Tiểu Nhu, chị hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, hôm nay vẫn còn hơn một trăm người nữa cơ, chị lại không phải là bác sĩ cũng không cần thiết phải ở đây quá muộn
Cô gái này chính là Diệp Tiểu Nhu tới đây để làm từ thiện, cho dù với tư cách là hội trưởng của quỹ từ thiện thì cũng không nhất thiết phải tự mình tới đây
Nhưng cô cảm thấy nếu chỉ đơn giản là bỏ tiền ra, còn bản thân mình lại chẳng làm gì cả như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì
Chính vì vậy, dù cô không phải bác sĩ nhưng vẫn tới giúp rót nước, pha thuốc, thậm chí còn giúp người lớn trông nom con của bọn họ, làm một vài chuyện có khả năng làm
Diệp Tiểu Nhu quay đầu lại nói với nữ y tá kia:
- Tiểu Lỵ, những việc mà y tá các cô có thể làm tôi cũng có thể nên đừng đuổi tôi đi, để tôi ở lại đây học hỏi một chút nha
Y tá này tên là Tiểu Lỵ, là thành viên trong hội vẫn luôn đi theo Diệp Tiểu Nhu từ Trung Quốc đến khắp các nơi trên thế giới, đối với vị cố chủ này của mình chỉ có thể bất đắc dĩ cùng bội phục mà thôi
- Chị Tiểu Nhu, chị là phú bà có lòng thương nhất mà em từng gặp
Tiểu Lỵ cười nói
Diệp Tiểu Nhu ngường ngùng cười:
- Tôi không phải là phú bà gì đó đâu… Tiền của tôi đều là do người đàn ông của tôi cho cả, tôi chỉ là thay mặt anh ấy đi làm việc thiện thôi
- Chạy đến khắp nơi trên thế giới lại còn là những nơi có bệnh tất hay những nơi nghèo khó, những cái này không phải người bình thường có thể làm được
Tiểu Lỵ nói
Diệp Tiểu Nhu thấy cô gái kia khen mình như vậy thì cảm thấy có chút xấu hổ, đang muốn bảo cô đừng quá khen cô như vậy thì lại nghe thấy tiếng của một y tá nổi tiếng gọi cô
- Đội trường Diệp
Bác sĩ Borrman của tổ chức y tế quốc tế tới tìm cô này
- Bác sĩ Borrman
Ông ấy tới rồi sao
Diệp Tiểu Nhu vô cùng vui mừng, thật ra thì cô đã liên hệ với các bác sĩ của tổ chức y tế quốc tế từ lâu rồi, hy vòng có thể cải thiện hơn về nguồn tài nguyên chữa bệnh
Chỉ có điều, bác sĩ Borrman là người phụ trách khu vực Nam Mĩ hình như là vì chuyện gì đó mà không thể gặp cô được nên đã kéo dài một thời gian khá dài rồi
Mãi cho đến khi ăn Tết xong, cô mới trở lại nơi này, cuối cùng thì cũng có thể được gặp bác sĩ Borrman
Được tận mắt nhìn thấy vị bác sĩ da đen có y thuật siêu phàm, được người người tôn kính này, Diệp Tiểu Nhu có cảm giác mình như một đứa bé vậy
Borrman có thân hình cao to vạm vỡ nhưng lại có một khuôn mặt rất hiền lành dễ gần, ông cười ôn hòa nói:
- Rất hân hạnh được gặp cô, Hội trưởng Diệp, tôi thật sự không ngờ nhà từ thiện thanh danh hiển hách lại là một cô gái tuổi còn trẻ như vậy
Mới đầu Diệp Tiểu Nhu còn có chút sợ nhưng sau đó khi nghe thấy những lời Borrman nói thì lại có chút thẹn thùng, lắc đầu nói:
- Bác sĩ Borrman là người đã thực hiện nghĩa vụ cứu viện hai mươi năm rồi, so với ông, tôi mới chỉ là một đứa trẻ mới chập chững tập đi mà thôi
- Nói ra thì thật xấu hổ, mặc dù tôi đã làm công việc chữa bệnh nhiều năm như vậy nhưng lại chẳng có có hội và cũng không có đủ tài nguyên để cống hiến cho quê hương của tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi nghe nói Diệp tiểu thư đã đầu tư và cho xây dựng hơn mười bệnh viện, ba mươi trường tiểu học, và còn giúp đỡ hơn một trăm sinh viên học đại học để tương lai có thể trở thành thầy cô giáo ở khu vực Kenya…
Tinh thần cống hiến không tư lợi này của cô khiến cho tôi vô cùng cảm động, tôi cũng như đồng bào của tôi vô cùng cảm ơn lòng lương thiện của cô
Borrman nói xong liền cúi người xuống
Diệp Tiểu Nhu nhanh chóng lắc đầu ý bảo ông ta không cần phải làm như vậy
- Đừng, đừng… Bác sĩ Borrman, tôi… Tiền của tôi đều là của người yêu tôi cho, bởi vì anh ấy rất bận rộn nên mới để tôi thay mặt anh ấy đi khắp thế giới để làm việc thiện, nếu như ông muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn anh ấy, tôi thật sự không giám nhận lời cảm ơn này của ông đâu
Borrman sừng sốt, nghi ngờ nói:
- Hả
Người yêu của Diệp tiểu như nhờ Diệp tiểu thư đi làm từ thiện
Tôi thấy quỹ từ thiện YXR là tên viết tắt của Diệp tiểu thư nên còn tưởng rằng…
Diệp Tiểu Nhu cười nói:
- Đó là bởi vì anh ấy không quan tâm đến mấy cái danh lợi gì đó mà đơn giản chỉ là muốn được giúp đỡ nhiều người hơn thôi
- Một người lương thiện như vậy tôi thực sự là chưa từng thấy qua bao giờ, nếu như có cơ hội Diệp tiểu thư nhất định phải giới thiệu giúp tôi
Borrman mong đợi nói:
- Tôi hy vọng có thể được gặp mặt để cảm ơn cậu ấy
Diệp Tiểu Nhu dùng sức gật đầu:
- Không thành vấn đề
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bác sĩ Borrman
Mấy hôm nữa người yêu tôi sẽ tới đây, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi ăn cơm
Borrman vô cùng vui mừng cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý