Hắn nhớ tới cái tên Cơ Vô Danh cuồng võ nghệ kia, cũng có lẽ bởi vì Cơ Vô Danh thật sự yêu thích võ thuật, yêu thích sức mạnh to lớn nên mới có thể lĩnh ngộ được Lực Chi Áo Nghĩa
Tần Xuyên tự nhận bản thân hắn cũng có thiên phú với kiếm đạo nhưng từ trước tới nay hắn chỉ coi kiếm đạo như một đường tắ để giúp hắn tu luyện, là một cách để hắn nắm giữ được sức mạnh mà thôi
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc coi Thanh Liên bất hủ trong lòng mình thành người anh em đáng tin cậy nhất, yêu quý nhất
Hắn chỉ lĩnh ngộ nó chứ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thân thiết với nó, yêu thích nó
Loại nhận thức huyền diệu này trong một lát Tần Xuyên không thể nào làm rõ hay tiêu hóa hấp thu hết được, nhưng hắn có cảm giác vô cùng kích động, bởi hắn rốt cuộc cũng đã biết bước tiếp theo hắn phải làm thế nào để bước lên con đường trở thành võ giả truyền kỳ rồi
- Kiếm Ma, mặc dù trong cái danh hiệu này của cậu người ta vì để lấy lòng cậu nên mới có chữ “Ma”, nhưng sức mạnh của cậu vẫn còn rất nhiều không gian để có thể tiến bộ hơn
Tôi có một người bạn cũ, rất thích hợp dạy bảo một kiếm khách như cậu, nếu như ông ấy còn sống thì ông ấy sẽ có thể hướng cho cậu đến một con đường thích hợp với cậu hơn
Chỉ tiếc là ông ấy đã qua đời cách đây nhiều năm rồi
Bul-Kathos cảm khái, trong mắt đầy hoài niệm
Tần Xuyên suy đoán hỏi:
- Người mà Man Vương các hạ vừa nhắc tới chẳng lẽ chính là Kiếm Thánh
Bul-Kathos có chút bất ngờ:
- Cậu biết ông ấy
Không sai, người bạn cũ đó của tôi là Vô Phong, danh hiệu là Kiếm Thánh
Chữ “Ma” của cậu vẫn chưa là gì cả, ông ấy mới thực sự xứng đáng với chữ “Thánh”
Người bên ngoài đều cho rằng, cả đời Bul-Kathos tôi chưa từng thất bại lần nào nhưng sự thực thì tôi đã từng bị thua một lần duy nhất đó chính là thua dưới tay Kiếm Thánh Vô Phong
Tần Xuyên nghe tới đây thì chấn động trong lòng, thật sự không thể tưởng tượng được, Bul-Kathos mà cũng từng bị đánh bại sao
Rốt cuộc thì đó là kiếm khách như thế nào, loại kiếm ý gì mà lại có thể đánh bại được cả Man Vương
Tần Xuyên tự nhận cho dù là bỏ ra cả đời này để tu luyện thì hắn cũng không thể nào đánh bại được Man Vương, giỏi lắm thì cũng chỉ có thể đả thương mà thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là mình còn phải đánh trúng được ông ấy cái đã
Vậy mà vị Kiếm Thánh Vô Phong bí ẩn đó lại có thể đánh bại được Man Vương, hơn thế nữa thế giới bên ngoài lại không một ai biết đến chuyện này
- Man Vương các hạ, ông có thể kể cho tôi nghe về chuyện của Vô Phong tiền bối không
Vẻ mặt Tần Xuyên đầy chờ mong, bộ dạng này giống như hình ảnh cậu bé khát vọng tri thức đứng trước cửa Thanh Liên năm nào
Khóe miệng Bul-Kathos giật giật, dường như cười cười nói:
- Thật ra thì tôi và ông ta cũng chỉ gặp nhau có mấy lần thôi, ông ta là một người rất thú vị, ông ta thường so kiếm của mình với vợ ông ta, cũng chính ông ta tự gọi mình là Vô Phong (1) và cũng gọi kiếm của ông ta là Vô Phong (2)
•Phong (1): gió
•Phong (2): mũi kiếm
Nói là kiếm nhưng thật ra thì trông nó giống một đống phế liệu hơn, ngay cả chuôi kiếm cũng không có, nó chỉ là một khối sắt màu đen dài lớn mà thôi
Nhưng trên thực tế, lúc tôi đấu với ông ta, ông ta chưa từng dùng đến thanh “kiếm” đó, đây cũng chính là tiếc nuối lớn nhất đời tôi… Sức mạnh của tôi còn chưa đủ để khiến ông ta phải sử dụng đến kiếm
Tần Xuyên nghe vậy thì trợn mắt há mồn, sao có thể như vậy được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói vậy chẳng lẽ là vị Kiếm Thánh Vô Phong đó thật sự không tìm thấy cây kiếm nào thích hợp để sử dụng nên tùy tiện lấy một khối sắt liền coi nó là kiếm hay sao
- Tôi đã từng hỏi ông ta là ông ta đã tu luyện kiếm đạo ở đâu, ông ta nói bố ông ta là thợ rèn, tổ truyền là nghề rèn vũ khí, bản thân ông ta rất có hứng thú với kiếm đạo nên đã tự học thành khả năng kiếm đạo đó của ông ta
Kinh nghiệm này của ông ta cũng giống như kinh nghiệm tự tu luyện của tôi, chính vì vậy tôi và ông ta không mưu mà hợp, vừa gặp mặt như đã quen nhau từ trước, nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ
Chỉ tiếc là sau này tôi có nghe nói ông ta không muốn quy thuận chính quyền Trung Quốc mà chính phủ lại lo kẻ địch sẽ lợi dụng ông ta để đối phó với chính phủ nên đã phái hai vạn (hai mươi ngàn) quân chính quy đi tiêu diệt Vô Phong, khiến một người sống sờ sờ biến mất khỏi thế gian
Cậu cũng biết đấy, võ giả dù có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, đạn pháo máy bay hay đại pháo của chiến hạm cũng có thể khiến võ giả tan thành mây khói, hơn mười nghìn tấn ném xuống thì cho dù có là thần tiên cũng không thể thoát khỏi
Bul-Kathos nắm lấy cổ tay nói:
- Thời gian cũng đã qua đi quá lâu rồi mà Vô Phong lại là một người thích tiêu diêu tự tại, không thích tranh quyền đoạt thế, cho nên sự tích về ông ta cũng không có nhiều
Những người trên thế giới này trong đó cả người trong giới cổ võ Trung Hoa các người đều cho rằng tôi cùng Diablo chính là hai người đứng đầu đại biểu cho cường giả nhân loại nhưng trên thực tế, trong lòng tôi thì Vô Phong của mấy chục năm trước mới là truyền kỳ thật sự
Tần Xuyên thầm nghĩ trong lòng, thật ra thì còn có sư phụ Phó Thanh Y của hắn nữa, cũng là cường giả truyền kỳ, chỉ có điều lão già đó khiên tốn nên nước ngoài đều không có ai biết đến ông ấy
Nhưng nghĩ lại thì thấy có khi Phó Thanh Y cũng chưa chắc có thể trở thành đối thủ của vị Kiếm Thánh kia
Hai vạn (hai mươi ngàn) quân chính quy, đây không đơn giản chỉ là nhân số không thôi mà còn có số lượng súng ống đạn dược nhiều vô kể, không cần nghĩ cũng biết trận chiến đó kinh khủng đến mức nào
Tất cả chỉ là để giết chết một người
Tần Xuyên tự nhận cho dù là một ngàn người tới, không cần dùng vũ khí chỉ cần đánh nhau với hắn thôi thì cũng đủ khiến hắn mệt chết rồi
Nhiều người như vậy chỉ cần lấy thịt đè người cũng đủ để ép chết người nữa là
Một vị võ giả truyền kỳ như vậy nhưng lại sinh ra trong thời loạn, vài chục năm sau khi chết đã chẳng còn ai biết đến ông ấy nữa, điều này quả đúng là đáng tiếc thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Vậy Vô Phong tiền bối không có truyền nhân sao
Theo lý mà nói thì lúc gặp ông chắc tuổi tác của ông ấy cũng không còn trẻ nữa đúng không
Tần Xuyên hỏi
Bul-Kathos nghĩ nghĩ nói:
- Hình như ông ta đã từng nhắc tới, ông ta nhìn trúng hai cậu bé, muốn dạy dỗ bọn chúng, để chúng kế thừa ông ta, nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết… Nghĩ lại thấy nếu như ông ta thực sự có đồ đệ thì đồ đệ của ông ta nhất định sẽ là nhân vật vô cùng nổi tiếng, chắc chắn không thể nào không có tiếng tăm gì được
Tần Xuyên gật đâu, đúng vậy, đồ đệ của nhân vật tầm cỡ như vậy nhất định phải có tư chất vô cùng xuất sắc, hoặc là bọn họ chưa tu thành hoặc cũng có thể đã chết trong thời kỳ loạn lạc rồi, bởi quân đội chắc chắn sẽ diệt cỏ phải diệt tận gốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Chàng trai trẻ, Vô Song khi bằng tuổi cậu bây giờ, sức mạnh còn thua xa cậu hiện tại, chính vì vậy cậu rất có hy vọng có thể trở thành Kiếm Thánh thứ hai đấy
Tôi hy vọng sẽ có một ngày cậu có thể đổi chữ “Ma” thành chứ “Thánh”
Bul-Kathos nói xong, vỗ vỗ bả vai Tần Xuyên rồi quay người bước đi
Cho dù được khen ngợi nhưng Tần Xuyên cũng không cảm thấy vì thế mà kiêu ngạo, bởi hắn biết với tình trạng tu luyện của hắn như hiện giờ mỗi một lần tiến bộ sẽ là một lần chật vật khó khăn
Hắn chỉ có thể đặt mục tiêu đó chính là có thể khiêu chiến với Kiếm Thanh nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn thật sự có thể đạt được đến cảnh giới đó
Thực tế mà nói thì Vô Phong năm đó chắc chắn không phải chỉ ở mức cảnh giới “Vô Kiếm”, bởi vì nếu chỉ ở cảnh giới này thì không thể đánh cho Bul-Kathos tâm phục khẩu phục như vậy được
Chẳng lẽ…ông ấy thật sự đã đạt được đến cảnh giới “Thần Kiếm” trong truyền thuyết hay sao
Đúng lúc Tần Xuyên đang rời vào những suy nghĩ của mình thì đột nhiên điện thoại lại có người gọi tới
Tần Xuyên lấy ra xem, là số điện thoại riêng của Đường Vi, vì vậy hắn liền bấm nút nhận ngay lập tức:
- Tiểu Vi Vi, bọn em tới rồi à
- Anh đang ở đâu vậy
Giọng điệu của Đường Vi có chút cứng ngắc
Tần Xuyên sửng sốt:
- Anh đã ở chỗ của Tiều Nhu, có chuyện gì à
- Đã có tin tức của Bạch Dạ rồi
Đường Vi nói
Tần Xuyên ngạc nhiên, vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì à
- Người của Thánh Giáo đã gửi cho em một bức thư, anh tới đây xem đi
Đường Vi nói
Tần Xuyên nhanh chóng trở về khách sạn, trong đại sảnh, Đường Vi cùng một vài thành viên chủ chốt của Phượng Hoàng đang ngồi đợi hắn
Nhìn thấy Tần Xuyên trở về, cả đám đứng lên cúi chào hắn, trong mắt tất cả đều là kính trọng cùng ngưỡng mộ
Nhưng Tần Xuyên lúc này không còn tâm trạng nào để chào hỏi bọn nữa, hắn cầm lấy bức thư nặc danh trên đó viết “Gửi Đường Vi”, sau khi đọc những gì được viết trong thư, mặt hắn tối sầm
Trên tờ giấy dán một bức ảnh, đó là hình ảnh Bạch Dạ bị nhốt trong một phòng giam bằng đá, tay chân đều bị xích đặc chế khóa lại
- Giáo chủ Thánh Giáo muốn anh lấy được Thần vật sau đó trao đổi với bọn họ nếu không sẽ giết Bạch Dạ
Chắc có lẽ vì sợ hệ thống tình báo của anh tìm được vị trí của họ nên đã dùng cách viết thư tay, bảo một đứa bé mang đến, tránh bị anh nắm được bất kì dấu vết nào
Đường Vi thở dài nói:
- Xem ra, bọn họ vẫn luôn bí mật theo dõi nhất cử nhất động của anh
Trong mắt Tần Xuyên ánh lên tia sát khí, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế tâm trạng nói:
- Ít nhất thì trước mắt cũng có thể chắc chắn được một điều đó là Bạch Dạ vẫn an toàn, hơn nữa… bọn họ chủ động xuất hiện như vậy vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc chúng ta cứ mơ hồ truy tìm họ
- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ
Chẳng lẽ thật sự đi mạo hiểm tính mạng cướp Thần vật về rồi mang đi đưa cho Thánh giáo sao
Vẻ mặt Đường Vi không tình nguyện
- Như vậy thật quá ấm ức cho chúng ta rồi
Tần Xuyên cười khổ, lần nay thì hay rồi, Bàn Long các muốn có Thần vật, Tần Mục muốn có Thần vật, hôm nay lại có thêm cả Thánh Giáo cũng muốn có Thần Vật, vậy thì Thần vật trong tay hắn thật sự là không đủ để chia hết cho tất cả rồi
- Tiểu Vi Vi, em đừng lo, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, trước khi đi tranh đoạt Thần vật, anh có chút chuyện cần phải đi làm
Trong lòng hắn, luôn có cảm giác chỗ nào đó là lạ