Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 651: Bánh nướng nấm và rau khô.




Nạp Lan Thấm ưu nhã lau mồ hôi trên trán, cười nói:
- Người ta chỉ thò một chân chọc một chân, chắc chắn không phải tuyệt học độc môn của gia tộc Nạp Lan chúng ta
Nhưng Hà Vũ ngươi cũng đi, vậy có phải là ăn gian không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Ngươi…
Lăng Lạc Tuyết vốn là người thẳng tính, bị nói như vậy không làm sao phản bác lại được
Quả thực loại thối công này phần lớn võ giả đều biết, nhưng quái lạ là, lực chân của Nạp Lan Thấm quá đáng sợ, căn bản không giống như một nữ võ giả
Tu vi chân khí của hai người không chênh lệch nhau bao nhiêu, thậm chí Nạp Lan Thấm còn cao hơn một chút, cho nên, Lăng Lạc Tuyết không ngăn được đá này
Tần Xuyên ở dưới lại có thể hiểu được, dù sao Nạp Lan Thấm cũng tu luyện thần thối công ngàn cân, hai cái đùi tròn bóng như ngọc, thon dài mê người, nhưng từng bắp thịt đều quán đủ chân khí
Uy lực của cú đá kia có thể đá bẹp một cỗ xe tăng, cho dù là hắn cũng không dám dùng thân thể đón đỡ
Lăng Lạc Tuyết vừa thua, đệ tử Lăng gia đằng sau lập tức đi lên, nhưng đều không phải đối thủ của Nạp Lan Thấm, đều bị đá xuống lôi đài
Như vậy, hai nhà đầu tiên khiêu chiến đều bị thất bại, có điều cũng không ai bất ngờ với kết quả này
Dù sao thì muốn đánh ngã bất kỳ nhà nào trong số ngũ đại thế gia cũng không đơn giản, xác suất không lớn
Thế gia thi đấu, cơ hồ lần nào cũng là tranh đấu giữa năm đại thế gia
Tỷ thí buổi sáng đã kết thúc, đến trưa, mấy ngàn người đều tản đi
Tần Xuyên cũng không muốn ngồi chờ, thấy Lăng Lạc Tuyết đi theo người nhà Lăng gia đi nghỉ ngơi bèn đi theo
Thật ra hắn chỉ muốn đi tìm một mình Lăng Lạc Tuyết, nói cho cô biết rõ chân tướng, nhưng không ngờ vừa đến góc tiểu viện Lăng gia đã nghe tiếng cãi nhau bên trong
Lăng Thiết Tâm trút giận vào con gái, nói rằng Lăng Lạc Tuyết quá sơ ý chủ quan, bị Nạp Lan Thấm đánh ngã, cơ hội được tấn chức lần đầu tiên của gia tộc khó mà có được đã bị lãng phí
Có lẽ bị đè nén quá lâu, cô cũng nổi điên mà to tiếng cãi lại:
- Cha đã biết rõ rồi còn cố tình trách mắng con
Sao cha không hỏi đám con trai của cha xem, đám đàn ông trong nhà kia kia, vì sao bọn họ thua cũng không sao
Vì sao cha lại mắng có một mình con
- Mày….mày dám cãi cha
Mất hết mặt mũi rồi
Lăng Thiết Tâm nổi điên giơ tay muốn đánh xuống
Nhưng vừa muốn đánh xuống Lăng Lạc Tuyết đã bắt lấy hai tay lão, ánh mắt sắc lạnh, sẵng giọng đối đáp:
- Con cảnh cáo cha
Lần thi đấu thế gia này chấm dứt, con sẽ không bao giờ đại diện gia tộc tham gia bất kỳ đại hội nào nữa
Cha cũng đừng có nghĩ đến chuyện đánh con
Bởi vì, tất cả mọi người, không ai đánh lại nổi con đâu
- Đại nghịch bất đạo
Lăng Thiết Tâm tao không có đứa con gái như mày!!
Ngượng quá hóa giận, Lăng Thiết Tâm quát ầm lên:
- Cút ra ngoài
Tao không muốn nhìn thấy mày nữa
Lăng Lạc Tuyết cũng không muốn nói gì nữa, quay đầu bước ra ngoài, tình cờ bắt gặp Tần Xuyên ở đó
Thấy hai mắt cô hơi đỏ như sắp khóc đến nơi đầy tội nghiệp, hắn đành xấu hổ cười cười
- Nhìn cái gì
Đừng có cản đường
Cút ngay
Lăng Lạc Tuyết đang trong cơn giận quát đuổi
Tần Xuyên lặng lẽ tránh đường, nhưng không bỏ đi, mà đi theo cô
Tới một con đường nhỏ không có ai, cô mới quay đầu lại, không vui:
- Rốt cuộc anh muốn cái gì
Bà đây phải về Thần Kiếm Môn, anh cứ đi theo như vậy, có tin bà đây đánh anh không
Tần Xuyên dùng cảm giác xác nhận xung quanh không có ai mới cười nói:
- Là anh, Tiểu Tuyết
Nghe giọng nói này, ngữ điệu này, Lăng Lạc Tuyết thất thần, bụm lấy cái miệng nhỏ, nước mắt vừa cố nuốt lại lần này đã tuôn rơi
- Anh….anh…
Hắn bước lại gần cười nói:
- Anh cải trang một chút, dù sao cũng không phải lúc lộ diện
Dứt lời, trên ngón tay hắn nhô ra một tia kiếm khí Thanh Liên
- Thật là anh rồi
Rốt cuộc cô cũng tin, kìm lòng không đặng ôm lấy hắn:
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy
Anh đã đi đâu
Hắn hơi xấu hổ, hai ba năm trước khi vừa xuống núi, hắn vẫn cô đơn, nhưng hiện giờ lại có nhiều cô gái nóng ruột nóng gan vì hắn như vậy
Mấu chốt là, mình chưa từng hứa hẹn với Lăng Lạc Tuyết điều gì, cũng chưa từng cho cô cái gì, vậy mà cô gái này vẫn chân tình thật ý nhớ thương mình như vậy
Nghĩ tới đây, hắn vuốt vuốt mái tóc của cô:
- Chuyện kể ra rất dài dòng, chúng ta tìm nơi nào không người anh sẽ giải thích cho em
Cô cũng biết hoàn cảnh hiện tại khá đặc biệt nên tỉnh táo lại gật gật đầu, rưng rưng cười:
- Khố trách, một tiểu gia hỏa không tiếng tăm gì lại có thể lọt vào top 5
Thì ra là anh giở trò… Đi, em biết bên này có một vách núi, chắc chắn không có ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người tới vách núi mà cô nhắc đến, nơi này mây mù quẩn quanh, vắng vẻ yên tĩnh
Tần Xuyên lên tiếng trước, kể hết mọi chuyện phát sinh, từng tí từng tí
Lăng Lạc Tuyết cũng hiểu vì sao mấy người Diệp Tiểu Nhu lại vội vàng rời đi như thế
- Bọn họ trông thấy anh, khẳng định là sướng phát điên lên đấy
Cô vui mừng khoe
Hắn nhìn cô đánh giá:
- Anh nghĩ còn vui hơn là vừa rồi em nhìn thấy anh đó nhỉ
Hai má cô hơi hồng lên, quay đầu đi:
- Em không thèm
- Vậy vừa rồi có ai vừa thấy anh đã khóc vậy
- Không cho nói
Em không khóc
Cô trừng mắt đe dọa
Hắn cười lớn ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của cô:
- Được được, anh không nói
Nhưng lần này thật sự phải cám ơn em
Nếu không nhờ lời dặn dò của em, chắc chắn anh sẽ không kịp đi cứu mấy người Tiểu Nhu
Trái tim Lăng Lạc Tuyết đập nhanh như hươu chạy, toàn thân mềm nhũn:
- Vậy….cũng không phải công của một mình em
Vẫn là Tần Cầm nghĩ cẩn thận để cho em nhìn
- Đúng rồi, nói đến Cầm Nhi, anh có một thứ, em giao cho nó hộ anh nhé
Dứt lời hắn móc ra một bình thuốc nhỏ, bên trong là một viên thuốc màu đỏ thẫm
Lăng Lạc Tuyết tò mò hỏi:
- Đây là cái gì
- Trang viên đã cướp sạch một đống đồ của hiệp hội Vu sư, trong đó có cỏ Phượng Ngô mà cảnh nội Hoa Hạ đã biến mất
Anh đã phối hợp cỏ này với mấy vị thuốc khác thành viên thuốc này
Chỉ cần Tần Cầm ăn hết, em lại dùng chân khí giúp nó tiêu hóa hết dược lực, bệnh của nó có thể trị tận gốc, về sau cũng có thể tu luyện nội công, cường thân kiện thể
Lăng Lạc Tuyết nghe vậy hưng phấn cầm chai thuốc:
- Thật đúng là trời cao có mắt, không ngờ Vu Vương kia khi sống làm nhiều việc ác chết rồi còn để lại bảo bối này
Hay anh đi cùng em đi, nhất định Cầm nha đầu rất nhớ anh
Nó đã khóc cho anh nhiều lắm đó
Hắn thở dài lắc đầu:
- Tạm thời anh không thể đi được
Anh phải tính toán đòi nợ của bọn họ cho hết…
Nghe vậy tựa như Lăng Lạc Tuyết hiểu được gì đó, do dự một lát rồi thở dài:
- Em biết có khuyên anh cũng vô dụng, quả thực bọn họ hơi quá đáng
Nhưng….vẫn còn một vài trưởng bối Tần gia đối xử tốt với anh mà
Anh đừng làm quá mức
Tần Xuyên nheo nheo mắt:
- Có một số việc không thể làm quá mạnh tay, cũng có một chút biến cách, nhưng chung quy cũng cần một ít hy sinh
Lăng Lạc Tuyết cắn môi dưới, nghĩ tới Lăng gia nhà mình cũng bình tâm trở lại, cười khổ:
- Cũng đúng, có một số việc, không phải cứ dùng ngôn ngữ là có thể giải quyết
Hai người đi men theo chân núi muốn quay về đạo trường, đến giữa sườn núi, điện thoại di động của cô reo lên
Cô vừa cầm lên, thấy là Mộ Tiêu Hàn gọi, ngạc nhiên hỏi:
- Đại sư huynh, làm sao vậy
- Sư muội, bên tỉnh Thanh đã xảy ra chuyện
Chúng ta cần nhanh chóng triệu tập các đồng môn khác quay về trợ giúp…
Mộ Tiêu Hàn trầm giọng nói mấy câu khiến cho Tần Xuyên hơi giật mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Buổi sáng hôm nay, có mấy thành phố thuộc tỉnh Xuyên và tỉnh Thanh tiếp giáp vùng phía nam đã bị khủng bố tấn công
Đám người kia đều là cổ võ giả, tính tình tàn bạo, gặp người là giết, mặc kệ là người thường hay cảnh sát, giết xong liền bỏ chạy không ai nhìn thấy mặt
Những người này có giơ một lá cờ công khai thân phận của mình, chính là cờ tam giác vàng nền trắng của Thánh giáo
Tựa như Thánh giáo lợi dụng khi mọi thế gia đều mải chú ý vào việc thi đấu mà phái ra hơn trăm võ giả vẫn ẩn giấu trong cảnh nội Hoa Hạ, triển khai âm mưu gì đó, vẫn không ai biết trong đó có bao nhiêu cao thủ
Nhưng dân chúng vô tội trong thành phố thì quá nhiều, không thể dùng vũ khí sát thương có quy mô lớn, càng không thể đi gõ cửa từng nhà tìm người, cho nên khả năng tác chiến của quân đội rất có hạn
Cục an toàn trong nước đã điều lệnh các môn phái đến cổ vũ ở gần đó đến trợ giúp
Nghe nói Lăng Vân sư thái ở trong Thủy Vân Tĩnh Trai gần đây cũng đã tự mình dẫn người ra trận
Các phái Côn Luân, Lạc Nhật Sơn cũng khẩn cấp phái cao thủ tới giúp đỡ
Kiếm si Dương Thượng Hải cần trông coi thần vật, nhưng trong lúc nguy cấp này, Mộ Tiêu Hàn đành mang theo các đệ tử tinh nhuệ đi tiêu diệt Thánh giáo trước
- Thánh giáo điên rồi sao
Bọn họ muốn làm gì
Muốn khơi mào nội loạn ư
Lăng Lạc Tuyết hơi tái mặt đi, ký ức trận chiến ở núi Thanh Long kia tràn về như mới hôm qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.